Lão Khôi nhanh chóng rời khỏi đó, và anh ta cũng không nói sự thật với Tiêu Ân. Bởi vì anh ta thấy Kỷ Hi Nguyệt nói có lý. Nếu cô muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải tự mình xử lý được các loại nguy hiểm.
Chỉ là Lão Khôi lại quên mất một chuyện, bên cạnh Châu Lê còn có Tào Quang, là người mà cậu chủ đã sắp xếp vào bộ phận tin tức.
Lúc này Trần Thanh, Châu Lê và Tào Quang đang đứng trên sân thượng của đài truyền hình Cảng Long.
Trên đây cây xanh thoáng đãng, là nơi nghĩ ngơi thư giãn của nhân viên đài truyền hình Cảng Long mỗi khi có thời gian rãnh, hoặc là nam giới muốn hút thuốc cũng có thể lên đây, tiện thể thoáng khí.
“Châu Lê, cô đã làm gì rồi?” TrầnnThanh tức giận nhìn Châu Lê.
“Tôi, tôi có làm gì đâu?” Sắc mặt Châu Lê có chút căng thẳng, hơn nữa còn tái nhợt.
“Không làm gì? Tào Quang nói Vương Nguyệt đã vào bệnh viện rồi!” Trần Thanh nhìn Châu Lê bằng ánh mắt sắc bén.
“Cô ta vào bệnh viện thì liên quan gì đến tôi?” Châu Lê khó chịu nói.
Tào Quang lạnh lùng lên tiếng: “Tôi thấy cô đi rửa chiếc ly của Vương Nguyệt. Có phải cô đã cho gì vào đó không?”
Châu Lê sửng sốt: “Anh nói bậy bạ gì vậy? Tôi không có. Tào Quang, có phải anh bị quáng gà rồi không? Tôi đâu có giúp cô ta rửa ly. Tôi chỉ rửa cái ly của mình thôi.”
“Cô cho rằng trong văn phòng không có camera sao?” Tào Quang lãnh đạm nói.
Sắc mặt Châu Lê thoáng tái nhợt: “Đã nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681008/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.