Ngô Phương Châu lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng có vẻ rất khó. Manh mối Tôn Mai xem như bị chặt đứt, bên Úc tạm thời cũng không có manh mối nào hữu ích.” 
“Bên đó sao có thể như thế. Một mạng người đấy. Người đã chết rồi thì phải cấp tốc tìm ra hung thủ mới đúng chứ.” Liễu Đông bất bình nói. 
“Bên đó tất nhiên có truy bắt, nhưng bắt được hay không thì không biết được. Chúng tôi chỉ còn cách khai thác từ người đàn ông đã bắt được tối hôm qua.” Ngô Phương Châu nói. 
“Người này tên là Dư Giang, ba mươi bâ tuổi, đến Cảng Thành từ mười năm trước. Trước đây anh ta làm đàn em giữ xe trong hộp đêm, dần dà dấn thân vào con đường xã hội đen, sau đó có chút tiếng tăm thì mở một công ty tài chính, chính là công ty cho vay nạn lãi đó.” 
“Anh ta thừa nhận đã kêu người lái mô tô vào xe bus lấy cái túi đi, tiền công là năm trăm tệ, cho nên tên lái mô tô có lẽ không có liên quan gì khác tới vụ án này.” 
“Dư Giang cũng thừa nhận là có người kêu anh ta tới lấy trộm túi xách của Trương Cầm, nhưng anh ta không khai là ai kêu anh ta đi lấy trộm, cũng không thừa nhận vụ tai nạn xe bus là có người làm. Anh ta rất kín miệng, nghe nói còn mời được luật sư hỗ trợ rất đắc lực, nên anh ta ngậm miệng rất chặt.” Ngô Phương Châu sầu não. 
“Vậy Tần Hạo thì sao? Có nhắc tới Tần Hạo không?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói. 
“Không có, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/680997/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.