Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc, một mình ở khách sạn rồi để Hạ Tâm Lan chạy tới chạy lui cũng bất tiện, cô gật đầu nói: “Ở lại chỗ cô cũng được. Nhưng có thể ở lại chơi ba ngày hay không thì đợi tôi xin phép bố tôi đã.”
Kỳ thực Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn bốn ngày nghĩ phép. Bây giờ Cố Cửu và Triệu Húc Hàn đều không ở đây, còn một mình nên cô cũng muốn về nhà.
Nhưng hiện tại giữa cô và Hạ Tâm Lan không có Cố Cửu chắn giữa vẫn rất hòa hợp, cho nên cô cũng muốn ở lại chơi ba ngày.
Vả lại, cô rất tò mò về sân huấn luyện đặc biệt của Hạ Tâm Lan, bởi vì cô thực lòng cảm thấy võ nghệ của Hạ Tâm Lan rất lợi hại, còn dũng mãnh và nhanh nhẹn hơn cả đàn ông.
Điều này khẳng định là việc huấn luyện và các hạng mục có quan hệ mật thiết với nhau.
“Được, vậy trước tiên chuyển hành lý của cô về bên tôi đã.” Hạ Tâm Lan vui vẻ nói: “Gần chỗ làm việc của tôi luôn.”
“Tâm Lan, thực ra cô làm nghề gì vậy? Tôi vẫn chưa biết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực chưa từng hỏi qua, chỉ biết cô là một quân nhân.
“Tôi là thành viên của đội lực lượng đặc nhiệm. Bình thường tôi không nói cho ai biết cả.” Hạ Tâm Lan nhướng mày nhìn cô.
“Mẹ kiếp, khủng khiếp vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn.
“Có gì đâu mà khủng khiếp. Trong đội đặc nhiệm, tôi là thành viên tệ nhất. Vì có quan hệ với bố tôi nên tôi không được giao những nhiệm vụ nguy hiểm. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/680982/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.