Kỷ Hi Nguyệt không khỏi nhìn Triệu Húc Hàn. Sắc mặt của tên đại ma vương này bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, anh đang yên lặng nhìn cô.
“Vâng vâng vâng, tôi thực sự không chịu được tình huống như vậy, còn phải học hỏi hai vị nhiều.” Tiền Giang Thành cũng sững sờ, sau đó hèn mọn nói.
“Giang Thành, anh không cần phải ăn nói khép nép như vậy, anh cũng đâu thua kém bao nhiêu.” Kỷ Hi Nguyệt nghe cũng rất tức giận, “Cửu thiếu, ý anh là sao đây? Giang Thành chọc ghẹo anh chỗ nào rồi?”
Cố Cửu trong lòng muốn chửi thề, đây chẳng phải là đang diễn kịch thôi sao.
“Đâu có, tôi chỉ cảm thấy thanh niên thì nên có chút khí phách, chúng tôi cũng đâu phải ăn thịt người. Dáng vẻ này thực sự không thích hợp.” Cố Cửu khẽ nhún vai.
“Tôi thấy anh mới là người không phù hợp đấy! Giang Thành là bạn của tôi, tốt nhất anh nên khách sáo một chút! Bằng không tôi sẽ không quen biết người bạn như anh. Không đúng, vốn dĩ anh cũng đâu phải là bạn của tôi! Giang Thành, không cần để ý tới con công kiêu ngạo này. Người trưởng thành mà nói ra toàn những lời vô nghĩa!” Kỷ Hi Nguyệt chửi Cố Cửu một hơi.
“Khụ!” Triệu Húc Hàn chịu không nổi, xuýt chút nữa bật cười, vội vàng quay đầu lại.
“Triệu tổng, anh giao thiệp với kiểu bạn bè gì vậy? Không có tư chất gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt quay sang bĩu môi với Triệu Húc Hàn.
Tiền Giang Thành rất xấu hổ, không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Miệng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/680867/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.