Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nói: “Bố, bố cũng không nghĩ thử xem, hôm qua sự việc kéo dài đến tối muộn, Manh Manh còn muốn ngủ với con, con phải an ủi cô ấy chứ.”
“Được rồi được rồi. Lão Kỷ, anh đừng la Tiểu Nguyệt nữa. Tiểu Nguyệt là một đứa bé rất ngoan.” Dì Dương vội cười nói, ‘Tiểu Nguyệt, lại đây. Vị này là dì Liễu, là chủ của thẩm mỹ viện Skin Beauty. Con biết mà đúng không?”
“Con biết ạ. Đó là chuỗi thẩm mỹ viện đấy. Chắc là dì Liễu rất bận nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống trò chuyện vui vẻ.
Dì Liễu lắc đầu cười: “Bây giờ đều đã vào quỹ đạo rồi nên cũng khá rãnh rỗi, nếu không làm gì có thời gian đến đây tán gẫu với chị Dương chứ.”
Dương Linh gật đầu: “Đúng vậy, trước đây em quá tập trung vào sự nghiệp, nhưng phụ nữ mà, dù gì đi nữa vẫn phải lấy gia đình làm trọng. Đã ba mươi lăm tuổi rồi mà vẫn không lo tìm bạn đời, có ai như em không cơ chứ?”
“Khụ khụ, chị nói bớt hai câu đi. Tiểu Nguyệt, da của con đẹp thật đấy.” Liễu Nha lập tức liếc Dương Linh một cái, sau đó chuyển chủ đề.
“Hết cách thôi, vẻ đẹp tự nhiên đấy ạ.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kiêu ngạo y chang một con công.
Mọi người nhất thời được một tràng cười lớn.
“Tiểu Nguyệt, em không biết mắc cỡ à?” Tiền Giang Thành xém chút nữa phun hết nước trà ra ngòai.
“Anh Giang Thành, anh nói vậy là sao? Lẽ nào em xấu xí? Đem so với mấy cô bạn gái của anh em không tin là bị lép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/680860/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.