Chương trước
Chương sau
Sau khi Tiêu Ân rời đi, Triệu Húc Hàn tỉ mỉ xem lại hình ảnh một lần nữa, anh phát hiện cách thức xử lý của Kỷ Hi Nguyệt khá bình tĩnh.
Thông thường khi con gái bị túm như vậy, đầu tiên là sợ hãi, sau đó mới kêu cứu, cho dù có chống cự thì cũng lộn xộn không có bài bản.
Nhưng rõ ràng hành động của cô rất có mục đích, một cước đạp thẳng vào ‘người anh em’ của Trần Thanh, hơn nữa còn đủ tàn nhẫn.
Chắc có lẽ cô nghĩ Trần Thanh sẽ không liều mạng muốn giết cô, cho nên mới có chuyện bị bóp cổ từ đằng sau.
Nhưng cô cũng rất bình tĩnh kêu cứu, đây là cách đầu tiên nhanh nhất để tự cứu lấy mình.
Hơn nữa hai tay cô còn nắm chặt lấy tay của Trần Thanh, móng tay cắm sâu vào mu bàn tay của anh ta, rõ ràng là cũng rất vùng vẫy.
Chỉ là sức lực của cô quá yếu.
Sau đó cách cô bình tĩnh trình bày với bảo vệ và xử lý hoàn toàn không giống như một thực tập sinh hai mươi mốt tuổi, mà dường như giống với một người sỏi đời đã bước chân vào xã hội nhiều năm.
Thật sự càng tìm hiểu về người phụ nữ này càng phát hiện cô rất đặc biệt.
Ba năm trước, vì cô vẫn đang mê muội Triệu Vân Sâm, nên tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là một Kỷ tiểu thư với tính khí tệ hại luôn chống đối lại anh.
Nếu không phải có bí mật trong lòng, anh làm sao lại dây dưa vào một người phụ nữ không biết thức thời lâu như vậy.
Cũng may đã ba năm trôi qua nhưng anh không buông bỏ cô.
Giờ phút này Triệu Húc Hàn cảm thấy có chút may mắn.
Anh bước tới trước cửa sổ sát sàn, nhìn ngắm toàn cảnh của Cảng Thành mà tâm tư bỗng trôi xa…
Lúc Kỷ Hi Nguyệt tỉnh giấc, trong phòng là một mảnh tối om. Cô sực nhớ từ lúc đi làm về chưa tắm rửa đã nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Lồm cồm ngồi dậy bật đèn, nhìn đồng hồ treo tường đã bảy giờ rưỡi, đã qua giờ ăn cơm của Triệu Húc Hàn.
Cô phi nhanh vào tắm rửa chải đầu, sau đó xuống lầu. Dưới lầu đèn điện sáng trưng, thím Lý vẫn chưa đi.
Triệu Húc Hàn đang ngồi trong phòng khách. Một người đàn ông đầu tóc muối tiêu đang đứng bên cạnh anh, dường như đang đơi mệnh lệnh.
Người đàn ông này cô cũng biết, là lão Khôi, một trong ba vệ sĩ của Triệu Húc Hàn. Mặc dù gọi anh ta là lão Khôi nhưng kỳ thực tuổi tác chỉ lớn hơn Tiêu Ân một chút, nét mặt cũng rất tàn khốc.
Tiêu Ân, Vô Cốt và lão Khôi, kiếp trước ở bên cạnh Triệu Húc Hàn cô đã từng nhìn thấy, hơn nữa cũng vừa mới biết ba người họ là huynh đệ đồng môn.
Nhưng trừ Tiêu Ân là cô coi như có quen ra, Vô Cốt với lão Khôi là hoàn toàn xa lạ.
Nghe tiếng động cô xuống lầu, lão Khôi nhìn cô xong mặt không cảm xúc lên tiếng: “Chào Kỷ tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười đáp lại: “Chào anh.”
Thấy Triệu Húc Hàn đang nhíu mày đọc văn kiện, cô khẽ lè lưỡi bước tới nhà ăn.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ cũng chưa ăn cơm tối, nói là đợi cô ăn cùng. Bây giờ tôi đi dọn đây.” Thím Lý cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Được, cám ơn thím Lý.”
Vừa bước đến cửa nhà ăn đã nghe thấy Triệu Húc Hàn lạnh lùng lên tiếng: “Cứ theo quy tắc mà xử lý.”
“Vâng! Cậu chủ.” Lão Khôi nhận văn kiện, sau đó xoay người cáo từ.
Triệu Húc Hán tới phòng ăn, thím Lý cầm khăn nóng tới cho anh lau tay.
“Anh Hàn, sau này anh không cần chờ tôi ăn cơm đâu, kẻo bị đói.” Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ nhìn anh.
Triệu Húc Hàn không có biểu cảm gì, ngược lại càng lạnh lùng hơn bình thường.
“Hôm nay công việc thế nào?” Trước khi dùng cơm, anh liếc cô một cái rồi nhàn nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.