Di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vâng lên âm báo. Cô thoát khỏi mạch suy nghĩ, cầm lấy xem thử rồi vui mừng nói: “Là Manh Manh.”
Tin nhắn trên màn hình là của Trần Manh Manh gửi tới.
“Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì vậy?” Phía sau kèm theo một mặt nhỏ tủi thân.
“Mình đang ở nhà. Sao đấy?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm. Nghĩ đến chuyện cô ấy bị bạn trai hãm hại, cô nhẩm tính thời gian, hình như chưa phải lúc này.
“Hôm nay mệt mỏi quá. Cậu có muốn ra ngoài uống trà không?” Phía sau kèm theo một icon cầu xin.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, cô quay sang nhìn Triệu Húc Hàn rồi bày ra nụ cười nịnh nọt: “Anh Hàn, cô bạn thân của tôi hình như đang có chuyện, muốn hẹn tôi đi uống trà. Tôi có thể ra ngoài một chút không?”
Nói xong cô đưa điện thoại qua cho Triệu Húc Hàn xem, chứng minh là mình không có lừa anh.
Triệu Húc Hàn xem xong thì ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ tối. Ấn đường anh nhíu lại.
“Ở gần đây thôi được không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm bất thường của anh thì vội vã nói: “Hơn nữa tôi chắc chắn sẽ về trước mười giờ.”
“Trần Manh Manh?” Triệu Húc Hàn nhíu mày.
“Ừm ừm, đúng rồi đó. Chắc là anh biết phải không. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại. Hơn nữa cô tin rằng chuyện của cô anh chắc chắn đã biết tường tận rồi.
“Bạn thân nhất? Không phải chứ.” Triệu Húc Hàn nheo mắt, “Tôi nhớ em với cô ấy vì chuyện của Triệu Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/680775/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.