Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ bẹt miệng không vừa lòng của cô thì có chút dao động, nhưng nghĩ đến những yếu tố nguy hiểm xung quanh, anh nhất định phải làm cô trở nên mạnh mẽ. Vì vậy anh vẫn lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ sáng mai thức dậy lúc sáu giờ!” Nói xong Triệu Húc Hàn lập tức lên lầu vì không muốn nhìn thấy bộ dạng chuẩn bị than khổ của Kỷ Hi Nguyệt nữa. 
Kỷ Hi Nguyệt trợn to mắt. Gì vậy trời? Có cần phải tàn nhẫn vậy không? 
Nhưng cô biết có cầu xin cũng vô ích. Cô ngã ngồi xuống sô pha, hình dung ra những ngày tháng khổ cực lầm than sau này mà lòng không muốn lưu luyến với cuộc sống nữa. 
“AAAAA!” Cô chỉ có thể hét lớn, trút ra hết nỗi lòng phiền muộn. 
Triệu Húc Hàn vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng la hét, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, sau đó gọi điện thoại cho Vô Cốt. 
“Sao cơ? Dạy cho cô ấy kỹ năng tự vệ?” Vô Cốt ở bên kia có vẻ miễn cưỡng. 
“Bắt đầu từ sáu giờ sáng mai. Sau này cô sẽ ở đây cho đến khi cô ấy học được cách tự vệ.” Triệu Húc Hàn nói xong thì cúp máy. 
“Cậu chủ! Cậu chủ!?” Vô Cốt lật đật hét lên, nhưng điện thoại đã ngắt máy. Cô ta tức tối vứt di động sang một bên. 
“Tiểu sư muội, có chuyện gì thế? Kỹ năng tự vệ gì?” Tiêu Ân nhìn thấy người phụ nữ đối diện tức giận thì tò mò hỏi. 
Đôi mắt Vô Cốt bùng lên lửa giận, nói: “Mắt cậu chủ có phải bị mù rồi không. Trước đây còn tưởng rằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/680767/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.