🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Vi + Beta: Điêu
Liễu Đông nhanh chóng quay lại, nhìn thấy trên cầu một chiếc xe buýt đang lao thẳng về phía xe chở hàng. Cú va chạm khiến đầu xe chở hàng bị bẹp. Trong khi đó chiếc xe buýt tiếp tục lái đâm vào lan can, chạy ra khỏi rìa của cây cầu.
Sự việc xảy ra đột ngột, nhất thời làm anh ta sợ đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Hi Nguyệt đã gọi cho cảnh sát và xe cứu thương đến, rồi cô cũng nhanh chân chạy tới phía đó.
Liễu Đông bị dọa sợ không nhẹ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng vượt qua hoảng sợ, thấy được tin tức này lớn như thế nào, nên anh ta cũng vội chạy đến đó. Vừa chạy vừa lấy máy ảnh của mình ra.
Chỉ là trong đầu anh ta có hơi hỗn loạn, rốt cuộc thực tập sinh Vương Nguyệt này làm sao biết được nơi này sẽ xảy ra tai nạn xe?
Việc này chắc chắn không phải trùng hợp! Cô đã liên tục tìm kiếm tài liệu của cầu Giang Sơn, vừa đọc vừa nghĩ sau một hồi lại lộ ra sợ hãi... Chuyện này đúng là đáng sợ mà!
Trên cầu Giang Sơn đang vô cùng hỗn loạn. Những chiếc xe va nhau tạo thành một chuỗi dài, rất nhiều người xuống xe của mình để tới cứu người, xung quanh đều là tiếng còi báo động và tiếng gào khóc! Tất cả như một vụ tai nạn thảm khốc thường thấy trong phim ảnh.
Sau khi tới nơi, Kỷ Hi Nguyệt lập tức chụp ảnh rồi gửi đến Bộ phận thông tin của Lộc Hùng. Lộc Hùng vốn đang xem tài liệu, vừa thấy tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức đứng dậy, vội cầm micro nói lớn:
"Tin tức nóng! Cầu Giang Sơn xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Vương Nguyệt đang ở đó, mọi người mau tới trợ giúp!"
Trong phòng tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay lập tức xách ba lô chạy đến đó. Tuy là Vương Nguyệt gặp tai nạn xe nhưng nó có thể kéo ra rất nhiều chủ đề, bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội này.
"Cứu người! Mau cứu người! Mọi người mau cứu người đi! Chỗ này còn có một người!" Kỷ Hi Nguyệt vốn muốn chụp nhiều ảnh một chút, nhưng nhìn thấy ở chỗ ngồi cuối trên xe buýt còn có một người mặt đầy máu tươi đang hấp hối, chờ người cứu.
Cô chợt nhớ tới cô gái tên Trương Cầm, người duy nhất chết trong tin tức trước đây. Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi tái, vội nhét máy ảnh vào trong túi, rồi chạy tới.
Lúc này, hiện trường hết sức hỗn loạn. Trong xe liên tiếp có người bò ra ngoài, trên người ai cũng đều có máu, nhìn rất thảm.
"Vương Nguyệt đừng đi, rất nguy hiểm!" Liễu Đông đi đến, anh ta đã chụp được một số ảnh nhưng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi vào trong xe cứu người, anh ta vội vàng ngăn cản.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu kinh ngạc nhìn Liễu Đông, nhưng bây giờ không phải lúc để cho cô suy nghĩ nên lập tức nói: "Mau tới giúp đỡ, cô ấy không chờ được nữa."
Khi câu nói này vừa ra khỏi miệng Kỷ Hi Nguyệt, hốc mắt đã đỏ lên.
"Xe buýt đang rỉ dầu đó, chút nữa sẽ phát nổ!" Liễu Đông vội la lên, anh thật không dám qua đó!
"Không đâu! Mau lên!" Kỷ Hi Nguyệt nhớ rõ vụ tai nạn lúc trước, xe không phát nổ, nhưng vì Trương Cầm là người cuối cùng được cứu ra, mất máu quá nhiều mà chết… Vì vậy coi như cô không thể thay đổi được quá khứ, nhưng thật sự cô không muốn nhìn thấy có người ở trước mặt cô chết lần nữa.
Liễu Đông sững sờ, anh không biết Vương Nguyệt tại sao nói xe sẽ không nổ, nhưng nhìn cô dốc sức liều mạng cứu người khác, làm cho máu nóng trong đầu anh bị kích thích mà chạy tới. Anh từ cửa sổ xe lách vào, cùng Kỷ Hi Nguyệt lôi người phụ nữ đó ra.
Chỉ là chân người phụ nữ này đã bị mắc kẹt, đùi bị thương, rất nhiều máu tươi chảy ra, cũng không rõ là máu hay là thịt.
"Anh mau cởi áo ra!" Kỷ Hi Nguyệt nhìn Liễu Đông nói lớn. Trên mặt cô đã đầy nước mắt, cảnh tượng thảm thương này là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Tin tức báo chí vẫn không thể so được với hiện trường thật. Bây giờ cô sao có thể quan tâm tới việc tranh giành tin tức nữa, cô chỉ biết sinh mệnh này đang rất mong manh.
"Hả?" Liễu Đông không hiểu hỏi.
"Lấy áo của anh giúp cô ấy băng bó vết thương! Nếu không cô ấy sẽ bị mất rất nhiều máu!" Kỷ Hi Nguyệt mặc váy, không thể cởi ra được, nhưng Liễu Đông là đàn ông, cũng không cần chú ý việc nhỏ này.
Liễu Đông hiểu được, vội cởi áo ra. Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận giúp cô ấy băng bó lại vết thương.
"Đừng lo lắng, sắp được ra khỏi đây rồi. Cô cố chịu đựng một lát." Kỷ Hi Nguyệt an ủi cô gái vì đau mà khóc nức nở, không nói nên lời.
Bên ngoài tiếng xe cảnh cát, xe cứu hỏa và xe cứu thương vang lên khắp nơi, có người bị thương. Kỷ Hi Nguyệt vội nói với Liễu Đông: “Anh mau đi gọi người đến giúp, cô ấy bị thương rất nặng."
"Còn cô thì sao?" Liễu Đông rất lo lắng, lỡ như xe đột nhiên nổ.
"Tôi ở đây với cô ấy. Anh mau đi đi!" Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn Liễu Đông nói.
Liễu Đông nhìn vào mắt cô, đột nhiên phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bụi bặm xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt to sáng như sao đằng sau mắt kính.
"Nhanh đi!" Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông nhìn mình đến thất thần, lập tức gọi một tiếng. Lúc này Liễu Đông mới cuống quít vội chạy ra ngoài kêu to. Kỷ Hi Nguyệt sờ sờ gương mặt mình, gọng mắt kính to màu đen vẫn còn, có lẽ vẫn chưa đến nỗi bị Liễu Đông phát hiện ra dung mạo thật.
Nhưng có điều, lúc này cô đâu thể quản nhiều đến vậy, nhìn bộ dạng Trương Cầm vạn phần khống khổ, bổng nhiên cô cảm thấy rất hận chính mình. Bản thân cô biết rõ ràng có thể ngăn cản chuyện này xảy ra, dù cho có bị người khác xem như một kẻ điên, cũng tốt hơn là làm tổn thương nhiều người như vậy.
"Cảm ơn cô." Trương Cầm bổng dưng mở miệng nói chuyện: "Tôi, tôi đã rất sợ."
"Đừng sợ, cô không sao rồi, cố gắng chịu đựng. Cô hãy suy nghĩ về gia đình, về những người mà cô yêu thương, nhất định phải tiếp tục kiên trì."
Kỷ Hi Nguyệt vừa an ủi vừa khóc, trong lòng vô cùng khó chịu. Nếu Trương Cầm không may chết đi, cô sẽ có cảm giác mình không khác gì tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này.
Trương Cầm cũng một mặt đẫm nước mắt, chậm rãi duỗi bàn tay đẫm máu tới, ánh mắt nhìn vào tấm bảng tên trước ngực của Kỷ Hi Nguyệt nói: "Cô là phóng viên?"
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nắm chặt bàn tay Trương Cầm như muốn truyền đi sức lực cho cô ấy: "Đúng, không sao đâu. Nhất định không sao đâu."
Trương Cầm nhìn gương mặt khóc giàn giụa của Kỷ Hi Nguyệt so với mình còn thê thảm hơn, nét mặt cô hiện lên vẻ tươi cười: "Nếu tôi không chết, cô, cô nhớ kỹ..." Còn chưa nói dứt câu, đầu Trương Cầm đã nghiêng sang một bên, hôn mê.
"Trương Cầm, Trương Cầm! Cô tỉnh lại đi, đừng chết mà." Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt, không biết vừa rồi Trương Cầm định nói gì, tưởng rằng Trương Cầm đã chết rồi, nên cô bật khóc rất lớn.
Vào lúc này, nhân viên của đội phòng cháy chữa cháy đã đến, một người vội vàng sờ mạch đập và hơi thở của Trương Cầm nói: "Cô ấy vẫn chưa chết. Tiểu thư, cô mau ra ngoài, trước tiên chúng tôi phải cưa mở chỗ ngồi này."
"Được, được, được."Kỷ Hi Nguyệt sững sờ sau đó ngay lập tức gật đầu, rất nhanh đi ra ngoài. Liễu Đông kéo cô đến nhìn thấy gương mặt tràn đầy nước mắt của cô vội la lên: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, không sao." Kỷ Hi Nguyệt vời nói vừa nhìn nhân viên cứu hoả cứu người, biểu cảm trên gương mặt nhỏ còn khó nhìn hơn lúc khóc.
"Cô ấy sẽ ổn thôi. May mà cô đã giúp cô ấy cầm máu." Liễu Đông chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, gặp chuyện lớn xảy ra trước mắt, đầu óc cũng trở nên chậm chạp, căn bản không suy xét được điều gì.
"Hi vọng cô ấy không sao." Kỷ Hi Nguyệt nói xong bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp hình tanh tách tanh tách.
Liễu Đông kinh ngạc, sau đó cũng nhanh chóng hành động, vội nói: "Vương Nguyệt, cô thật sự đúng là phóng viên!"
"Tôi vốn chính là phóng viên.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời một câu, sau đó là một màn quay phim chụp ảnh các nhân viên cứu hoả cứu Trương Cầm, trong nháy mắt truyền tin tức này đi.
Khi Lộc Hùng nhìn thấy những bức ảnh này, thiếu chút nữa đã kích động đến chảy nước mắt. Quả nhiên hắn không nhìn lầm Vương Nguyệt, thực tập sinh này thật sự rất có tiền đồ. Nhanh như vậy đã nhận được những tấm ảnh tuyệt vời do cô chụp được. Đoán chừng đài truyền hình Hương Thành bên kia đều sẽ tức đến hộc máu.
Nhưng có điều, không quá năm phút đồng hồ sau, trang web chính thức của Hương Thành cũng đã đăng tải những bức ảnh cận cảnh và rõ ràng của vụ tai nạn xe hơi, phóng viên hiện trường là Liễu Đông.
"Chưa từng nghe qua người tên Liễu Đông này. Nhưng xem ra thực lực cũng không tệ." Lộc Hùng xem tin tức của đài truyền hình đối thủ, sờ sờ cằm lẩm bẩm nói.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt qua về biệt thự cũng đã hơn mười giờ tối. Lúc nãy cô còn phải chạy đến bệnh viện để phỏng vấn những hành khách bị thương còn lại. Lại còn phải đợi đến khi nhận được tin tức Trương Cầm thoát khỏi nguy hiểm, cô mới trở lại công ty viết bản thảo cho bản tin truyền hình. Sau khi bản tin truyền hình tám giờ phát xong, cô phải đối chiếu sửa chữa tư liệu cho tốt rồi mới an tâm ra về.
"Thiếu gia, Kỷ tiểu thư đã trở về." Vương Bá đi đến nói với Triệu Húc Hàn khi hắn đang xem tin tức trên Internet.
Triệu Húc Hàn lập tức đóng tin tức đang xem. Vừa rồi tin tức hắn đang xem chính là vụ tai nạn giao thông ngày hôm nay, hơn nữa hắn còn thấy phóng viên hiện trường là Vương Nguyệt.
"Hàn ca ca, tôi, tôi về rồi." Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn, thì vô cùng lo sợ run rẩy, vội vàng đi qua cười nói: "Đêm nay đài truyền hình có chút việc, nên tôi về trễ một chút."
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt tuấn tú u ám, cả người tỏa ra hàn khí. Anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt chật vật với bộ đồ xấu xí dính vết máu, tuy vậy ánh mắt cô vẫn rất nhiệt tình hướng tới công việc. Chẳng qua là khuôn mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi. Triệu Húc Hàn tỏa ra sát khí, lông mày bắt đầu nhăn lại.
"Xin lỗi, tôi, tôi sẽ đi tắm ngay!". Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn không thích nhìn bộ dạng nhếch nhác này của mình. Sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng đi vào trong.
"Ăn cơm chưa?". Giọng nói Triệu Húc Hàn vang lên.
Kỷ Hi Nguyệt dừng bước, xoay người trả lời: "Tôi, tôi ăn được một chút rồi." Thực ra, cô bận đến tối mặt tối mũi, làm gì còn thời gian mà ăn cơm.
"Ăn xong hẵng đi tắm". Triệu Hục Hàn nói xong, hai tay để sau lưng đi ra phòng khách. Tiếu Ân đi đến, ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
"Hả?!" Kỷ Hi Nguyệt rất ngạc nhiên. Sao Triệu Húc Hàn lại biết cô đang rất đói? Không nghĩ tới Đại ma vương này còn biết quan tâm người khác đấy.
Khi Vương Bá đưa cô tới nhà hàng dùng bữa, Kỷ Hi Nguyệt phát hiện Triệu Húc Hàn chờ mình tới ăn. Trên bàn toàn những món hợp khẩu vị của cô. Đáng tiếc công việc phóng viên của cô không thể quản lí được thời gian làm việc, có rất nhiều chuyện phải chạy đi kiếm tin. Cô lại làm Triệu Húc Hàn thất vọng rồi.
"Kỷ tiểu thư, từ lần sau mong cô về trước sáu giờ, hôm nay thiếu gia đã chờ cô từ ba giờ rồi.”Vương Bá nói, giọng điệu mang chút oán giận.
"Vương Bá, tôi rất xin lỗi. Tối nay tôi có việc gấp, về sau tôi sẽ cố gắng trở về dùng bữa. Nhưng mà, Vương Bá à, Hàn ca ca rất rảnh sao? Anh ấy không có việc gì để làm ư?".
Kỷ Hi Nguyệt không hiểu rõ về Triệu Húc Hàn lắm, nên cũng không biết hằng ngày anh ta sẽ làm những việc gì. Nhưng mà tại sao lại có thể thừa thời gian mà quay về đây dùng cơm tối cùng cô chứ?
"Thiếu gia tuy bề bộn nhiều việc, nhưng ngài đối với Kỷ tiểu thư vô cùng tốt. Buổi tối thiếu gia sẽ từ chối mọi tiệc mời trước thời gian trở về". Vương Bá muốn cho Kỷ Hi Nguyệt biết vị trí của cô trong lòng thiếu gia. Tuy rằng Vương Bá cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt không hề xứng đôi với thiếu gia một chút nào. Nhưng ông ta là cấp dưới, không có quyền quyết định. Điều duy nhất là nghe theo lời thiếu gia phân phó.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lập tức nặng nề, cô nhớ lại kiếp trước, lúc ấy mình và Triệu Húc Hàn đối đầu, cô cũng có cảm giác lúc đó mình thật không có mắt nhìn người. Tuy rằng người đàn ông này cường thế lạnh lùng, nhưng những lúc mình gặp khó khăn bên ngoài, anh ta sẽ vụng trộm giúp cô xử lý tốt.
Nghĩ tới đây, Kỷ Hi Nguyệt không khỏi có chút xúc động.Bây giờ anh ta đối xử với mình còn tốt hơn kiếp trước, sự quan tâm ấy càng ngày càng nhiều.
Nhưng vì sao lại như vậy?Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy vấn đề này nếu không hỏi Triệu Húc Hàn thì sẽ trở thành bí mật ngàn năm không lời giải thích.
"Vương Bá, tôi xin lỗi." Trong nội tâm Kỷ Hi Nguyệt có chút khó chịu. Kiếp trước, cô biết rằng thuộc hạ của Triệu Húc Hàn rất ghét cô. Nếu không phải Triệu Húc Hàn là chủ tử của bọn họ, e rằng cô đã bị bọn họ dìm chết không toàn thây rồi.
Vương Bá vừa định quay đi bỗng dưng thân thể cứng đờ. Ông ta ngạc nhiên xoay người lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
"Vương Bá, lúc trước là tôi ngu ngốc, không hiểu chuyện. Về sau tôi sẽ sửa sai, thay đổi bản thân. Thực ra Hàn ca ca đối với tôi rất tốt. Lúc trước do tôi bị ma quỷ che mắt nên mới phụ lòng tốt của Hàn ca ca, đã làm các anh lo lắng rồi." Kỷ Hi Nguyệt thành khẩn xin lỗi.
Vương Bá không hiểu Kỷ Hi Nguyệt đang nghĩ gì. Ba năm trước, tuy Kỷ tiểu thư không tới nơi này thường xuyên, nhưng cứ mỗi lần tới là lại làm thiếu gia tức giận, quả thực là đại tiểu thư kiêu căng! Hôm nay vị tiểu thư kiêu căng này bỗng dưng thay đổi nhanh chóng làm ông có chút không tiếp thu được, hay là thiếu gia đã dùng biện pháp gì đó? Vương Bá kỳ quái nghĩ, chẳng lẽ phụ nữ bị người đàn ông nào ép buộc chiếm hữu thì sẽ chuyển biến thái độ, đối xử tốt với người đàn ông đó?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Vương Bá đi ra với vẻ mặt cứng ngắc, khóe miệng cô mỉm cười nghĩ, quả nhiên nếu mình ngoan ngoãn nghe lời Triệu Húc Hàn ở chung, thì tất cả mọi thứ đều thuận lợi.
Kỷ Hi Nguyệt sau khi ăn xong liền trở về phòng tắm, rửa mặt. Cô định sau khi tắm xong sẽ xuống nhà đối xử tốt với đại ma vương kia, kết quả vì quá mệt mỏi Kỷ Hi Nguyệt nằm luôn xuống giường ngủ thẳng tới hừng đông.
Cuống quýt xuống lầu, Kỷ Hi Nguyệt được Vương Bá thông báo Triệu Húc Hàn đã đi làm, để lại cho cô một bộ chìa khóa cùng thẻ: "Thiếu gia đã mua cho cô một căn nhà nhỏ ở nội thành, đồ đạc của cô cũng đã có người chuyển qua rồi. Đêm nay cô có thể ở đó".
Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên, lập tức vui vẻ hỏi: "Triệu Húc Hàn đồng ý cho tôi chuyển ra ngoài ở!?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.