Ba năm sau…
“Cô Điềm Điềm, chúng ta nhanh đi thôi, còn phải về nhà nữa”
Đứa bé trai nhanh nhảu đáng yêu kéo lấy tay của Tố Điềm Điềm, ánh mắt màu xanh dương của cậu bé nhìn đứa em gái đang hóng đến quầy kẹo bông ở gần đó, bực bội nói,
“Tiểu Tịch, em nhanh lên đi, chúng ta còn phải đi thăm mẹ đấy, mẹ ở một mình rất buồn, mẹ mà biết em tham ăn như vậy thì chắc chắn sẽ giận em”
Cô bé bên kia cả người đều trắng trẻo mũm mĩm như một cái bánh bao nhỏ. Dễ thuơng vô cùng, làm ai nhìn vào một lần cũng muốn cưng chiều. Ánh mắt to tròn long lanh nước của Đông Tiểu Tịch đáng thuơng hề hề nhìn anh trai:
“Anh hai, một cái kẹo bông nữa thôi nha, em muốn ăn mà”
Đông Thần vô cùng thuơng em gái, thấy ánh mắt cô bé như vậy cũng rất bình thuờng, đành phải yêu chiều mà mua cho cô bé.
Ai biết được, cha đã kể rằng tính cách thích ăn đồ ngọt này của cô bé là di chuyền từ mẹ mà ra.
Đông Tiểu Tịch đạt được cây kẹo màu hồng, xong lại nhìn vào một cây khác, ngây thơ mà nói,
“Anh hai, mua thêm. một cây nữa đi”
“Hả?” Đông Thần có vẻ ngạc nhiên, “Em lại còn bụng ăn được thêm một cái nữa?”
“Không” Đông Tiểu Tịch lắc lắc đầu, bàn tay ngắn cũn chỉ vào cái kẹo màu hồng, “Là mua cho mẹ, mẹ chắc chắn rất thích”
Nghe được câu nói này, Tô Điềm Điềm đang đứng nhìn hai đứa nhỏ bỗng nhiên muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460374/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.