An Kiều nhìn vẻ mặt của hắn. Trong tâm trí của cô, Lãnh Niên Ngạo là người tự cao, thứ mà hắn quý giá nhất, chính là lòng tự trọng. Từ lâu, khi bị hắn từ chối tình cảm, cô đã thử nghĩ tới vấn đề liệu sau này hắn có thể đau khổ vì cô một chút? Sau đó cô lại cười mỉa, người tự cao như hắn, làm gì có khả năng chứ?
Nhưng thật không ngờ, Lãnh Niên Ngạo chỉ có thể thuơng tâm, thậm chí phát điên vì người hắn yêu. Mà người hắn yêu, vĩnh viễn không phải An Kiều.
“Lãnh Niên Ngạo, đừng đau khổ nữa, được không? Anh còn có em, quên cậu ấy đi, nha?”
“Quên? quên sao?” Lãnh Niên Ngạo lẩm nhẩm trong mồm, sau đó lại cười đầy thuơng tâm, “Không thể quên được. Vĩnh viễn không thể quên được”
Xong, hắn cầm lấy ly rượu trong tay, một hơi uống hết.
Vị của rượu cay nồng lên tận khoang miệng, nóng bỏng đến muốn đốt cháy cổ họng.
An Kiều nhìn hắn, thật thuơng tâm, thật đau khổ. Nhiều khi, cô tự hỏi, Lệ Khiết Minh khác cô ở chỗ nào, sao hắn không thể yêu cô thêm một chút?
Nhưng rồi thì cô cũng đã hiểu. Tình cảm là thứ hữu tình đến mức nào? Đó mới là cái mà nên hỏi. Hắn không yêu cô, thì mãi mãi là như vậy, có cố gắng cách mấy cũng không nhận lại được gì.
An Kiều từ lâu đã quên mất chính bản thân mình thích gì. Tất cả những thứ có trong trí nhớ của cô, đều là Lãnh Niên Ngạo. Đã từng là sinh viên, tuổi trẻ dồi dào luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460363/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.