Lệ Khiết Minh cả người mơ màng, lâng lâng, như đang ở trên mây. Chớp mắt, cô thấy bản thân đang đứng trong sân nhà mình. Thật hoài niệm, cái cây hoa anh đào được ba mang từ Nhật về vẫm còn bé tí thì giờ phút này đã cao to, hoa mọc đẹp khôn xuể. Hồ nuôi cá vẫn còn có cây cầu bắc ngang, còn bây giờ đã được tháo gỡ ra, trở thành một cái hồ ngoài nuôi cá ra cũng không còn tác dụng gì.
“Lệ Khiết Minh, em thích ăn bánh ngọt lắm sao?”
Một tiếng nói trầm ổn vang lên mang sự chú ý của Lệ Khiết Minh hướng về bên đó. Chớp thoáng, cô chỉ thấy được hai đứa trẻ, xong cô giật mình, đây là… đây là Lệ Trâm và Lệ Khiết Minh khi còn nhỏ. Cô muốn lại gần, muốn chạm vào chúng, rồi cô nhận ra, bản thân đang là thể trong suốt, không đυ.ng vào được.
“Vâng, không những bánh ngọt, em thích ăn cả những thứ ngọt, thứ nào ngọt là em đều thích”
Lệ Trâm đưa tay dịu dàng xoa đầu Lệ Khiết Minh bé nhỏ.
.
Sau đó, hình ảnh qua đi, Lệ Khiết Minh thấy bản thân đang đứng trong căn phòng màu hồng mà cô nhận ra đây là phòng của bản thân khi hồi bé.
“Tiểu Minh, nhìn em bây giờ như công chúa vậy”
“Thật hả chị? Hì hì, em thích nhất là mấy bộ váy kiểu như này, nó trông thật giống váy của công chúa trên phim, nếu là công chúa vậy thì sẽ lấy được hoàng tử sẽ được hạnh phúc suốt đời, phải không?”
“Tất nhiên rồi, sau này em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460348/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.