Lệ Trâm theo như địa chỉ được biết tìm đến một nghĩa trang. Cô nhìn quanh, đi lại chỗ gốc cây đại thụ lớn, xung quanh là hoa mẫu đơn. Như nghi hoặc điều gì, cô nhìn sang phần mộ bên cạnh, lập tức sững sờ.
Đây… sao có thể…?
Đây rõ ràng là cái nữ nhân ngoại quốc tóc vàng mắt xanh xuất hiện trong tấm hình của ba, lí nào lại nằm ở đây.
Hồi nhỏ, Lệ Trâm mỗi khi mượn sách y học của ba để đọc, thuờng thuờng nhìn thấy dòng chữ ghi một địa chỉ nào đó. Vì ngoan hiền lại còn bé, nên Lệ Trâm cũng không tò mò, không hỏi, không nói cho ai biết. Cho đến hôm trước, khi xem được tấm hình trong sách của ba, cô mới ngờ ngợ nhận ra.
Lệ Trâm quỳ xuống một chân, tay như có như không sờ vào di ảnh, “Rốt cuộc cô là ai vậy?”
Ngày đó, ba mẹ cãi nhau, cô đã nghe được câu nói của mẹ: “Nó chỉ là một con tiện nhân cướp ông ra khỏi tôi…”
Nó là ai?
“Cô biết rồi sao?’
Từ đằng sau, giọng nói trầm khàn của một nam nhân vang lên, lập tức làm Lệ Trâm quay đầu lại. Nam nhân cao lớn cuồng dã, lại mặc vest đen lịch sự, trên tay là ôm bó hoa cúc trắng. Hắn cẩn thận đặt bó hoa xuống, sau đó nhìn Lệ Trâm:
“Cô biết từ bao giờ?”
“Chỉ mới đây thôi”
“Hừ! Sớm muộn gì cũng phải biết, cô nên biết sớm hơn một chút”
“Ý anh là sao?”
Ánh mắt Lệ Trâm mờ mịt nhìn Đông Dịch, ý như muốn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460344/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.