“Đông Dịch, anh làm gì ở đây?”
Lông mày Đông Dịch khẽ cau lại, hiển nhiên là không hài lòng với cách gọi của cô.
“Lệ Khiết Minh, lâu ngày không gặp, em lại quên mất nên gọi tôi là gì rồi sao?”
Từ sau cái hôm ăn cơm tại nhà họ Lệ, Đông Dịch cũng không còn được gặp Lệ Khiết Minh nữa. Hắn phải sang Pháp để ổn định chi nhánh của Đông gia bên đấy. Hắn phải thu thập chứng cứ để loại bỏ hoàn toàn con sâu mang tên Đông Chính – con sâu bẩn thỉu luôn dình mò khối tài sản của hắn. Vậy nên sau hôm đấy, hắn càng bận rộn, càng không gặp Lệ Khiết Minh. Có trời mới biết, bốn tháng bên Pháp, hắn đã nhớ cô như thế nào? Mặc dù hàng ngày đều có ảnh gửi đến cho hắn, nhưng làm sao đủ chứ. Hắn là muốn gặp cô trực tiếp, hắn là muốn ôm cô vào lòng, bao nhiêu cũng không đủ.
Lệ Khiết Minh nhìn Đông Dịch. Mày kiếm tinh tế, người ta nói, con trai có mày kiếm thuờng rất nghiêm túc và chững chạc, quả thật không sai. Mũi cao thẳng tắp còn có nét gì đó lai tây. Môi bạc mỏng thuờng rất vô tình lãnh cảm. Đặc biệt, hắn luôn mặc tây trang đen, như thể là hắn được sinh ra từ bóng đêm vậy.
Nếu Lãnh Niên Ngạo mang danh hoàng tử học đường của ánh sáng, vậy thì Đông Dịch chắc chắn là chúa tể bóng đêm. Hắn sinh ra là thuộc về bóng đêm, sống và hoạt động nơi có bóng đêm, tuyệt tình lãnh cảm. Cũng vì thế mà trên người hắn lúc nào cũng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460341/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.