Chiều tối, khoảng sáu giờ rưỡi, Lệ Khiết Minh cầm túi xách ra khỏi kí túc xá. Cô muốn bắt một chiếc taxi để đi nhưng không nghĩ tới lại có một chiếc siêu xe đen bóng đậu trước mặt cô.
Con mẹ nó! Thật muốn chửi thề. Ai lại có mắt không tròng đỗ ngay chiếc xe hào nhoáng này ở đây chứ? Nhưng đến khi người trong xe bước xuống cô mới có cảm giác muốn đánh người.
Nhìn bản mặt đẹp trai của Đông Dịch, Lệ Khiết Minh nhăn nhó, “Đông Dịch, anh sao lại xuất hiện ở đây?”
Lúc vừa đi chơi cùng Lãnh Niên Ngạo trở về, cô đã nhận được tin nhắn từ Lệ Nhất, ông nói muốn cô tối nay về nhà ăn cơm một bữa, không suy nghĩ cô liền đồng ý. Để chuyển qua kí túc xá ở đồng nghĩa với việc cô phải xa ngôi nhà và người thân của mình. Quả thật là cô có chút nhớ. Nên bây giờ cô mới đứng đây bắt taxi để trở về nhà đây.
Đông Dịch lại trưng ra một bộ mặt rất chi là tự nhiên, “Tôi đến đón em về nhà”. Biểu cảm của hắn hết sức tự nhiên, giống như là người đáng sợ lúc chiều không phải là hắn.
Lệ Khiết Minh khuôn mặt nhăn nhó, “Không cần” nhưng cô chưa kịp nói thì đã bị Đông Dịch đánh gãy lời, “Là Lệ Trâm nhờ tôi qua đón em”
Hắn biết cô là một người rất biết ranh giới, sẽ không tình nguyện lên xe của hắn nên hắn mới lôi Lệ Trâm ra làm lá chắn.
Lệ Khiết Minh thiết nghĩ dù sao cũng là chị cô nhờ hắn, mà đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-trieu-lac-hi/3460337/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.