Chương trước
Chương sau
Nơi làm thủ tục nhập viện ở tầng 1, trong khi phòng bệnh của Hạ Thường Hi ở tầng 4. Vậy nên lúc Sở Lập Thành bước ra khỏi cửa thang máy, liền bắt gặp Hạ Thiên Vũ và Lục Minh Viễn đang đứng đợi thang máy.
Sở Lập Thành gật đầu xem như chào hỏi, Lục Minh Viễn cũng gật đầu, sau đó lướt qua vai anh bước vào thang máy. Hạ Thiên Vũ đứng chắn trước mặt Sở Lập Thành, dường như không có ý định để anh đi.
"Cậu không vào à?" Lục Minh Viễn thấy Hạ Thiên Vũ vẫn đứng tại chỗ liền hỏi.
"Cậu xuống trước đi." Hạ Thiên Vũ giọng trầm thấp nói.
Hạ Thiên Vũ gật gù, sau đó bấm nút đóng thang máy.
Cánh cửa khép lại phía sau Sở Lập Thành, ánh mắt anh vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt Hạ Thiên Vũ, giống như đã biết Hạ Thiên Vũ muốn nói gì.
"Tại sao Tiểu Hi lại bị bắt cóc?" Hạ Thiên Vũ nâng gọng kính, làm ẩn hiện ra trái tim lửa đỏ như máu dưới mắt anh.
Sắc mặt Sở Lập Thành vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ nhẹ nhàng nói: "Là tôi không làm tròn bổn phận."
"Bổn phận gì chứ?" Hạ Thiên Vũ cười khẩy, sau đó lại mím môi lạnh lùng. "Tại sao bên cạnh cô ấy không có vệ sĩ?"
"Điều này thiếu gia nên hỏi phu nhân mới đúng. Trong lúc thiếu gia ở Mỹ, phu nhân đã nói người điều vệ sĩ của tiểu thư vào vị trí khác."
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Hạ Thiên Vũ, anh trơ người một lát, sau đó đưa hai tay vuốt ngược tóc, khẽ dùng sức như đang dự tính điều gì trong đầu.
"Tôi sẽ cho anh thêm người, nếu thiếu cứ việc nói với tôi, chỉ cần anh dốc hết sức bảo vệ Tiểu Hi."
"Phu nhân đã dặn người của Hạ gia không được đi theo tiểu thư..."
"Là người của tôi." Hạ Thiên Vũ chen vào, giọng nói có chút mất bình tĩnh, anh hít sâu, nói tiếp. "Vậy nên cần bao nhiêu người tôi đều sẽ cho anh, hãy cho vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ấy."
Sở Lập Thành không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt, giọng điệu vẫn hoàn toàn bình ổn. "Việc bảo vệ tiểu thư tôi nhất định sẽ làm." Anh vỗ vai Hạ Thiên Vũ, thang máy vừa vặn mở ra. "Tiểu thư có vẻ rất quan trọng với thiếu gia, nhưng nếu phu nhân biết anh đặt nhiều tâm tư vào cô ấy như vậy, tôi sợ người bị tổn thương lại chính là tiểu thư."
Sau khi nói xong Sở Lập Thành liền rời đi, Hạ Thiên Vũ cũng bước vào thang máy. Hành lang trở về yên tĩnh.
***
Hạ Thường Hi đưa tay lau dòng nước mắt, nén đau đớn trên cơ thể ngồi dậy tựa lưng vào giường, lấy điện thoại đã được đặt sẵn trên đầu giường, gọi vào một số điện thoại.

"Đã kí được hợp đồng với Hoa Ảnh chưa?"
"Dạ rồi, Hạ tổng. Hiện tại họ đang chờ hẹn chúng ta."
"Hẹn phía bên họ vào hai ngày nữa, chúng ta tổ chức buổi trình bày. Cô gửi thêm vào mail của tôi danh sách công ty chất liệu, ngày mai họp khẩn với tổ dự án. Rõ chưa?"
"Dạ rõ."
Hạ Thường Hi không nói thêm lời nào, cúp máy. Vừa lúc Sở Lập Thành mở cửa phòng bệnh.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Sắc mặt Hạ Thường Hi vô cùng điềm tĩnh, giống như chỉ vừa mắc căn bệnh nhỏ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"À... Bác sĩ nói rằng do vận động mạnh trong thời gian dài nên nơi đó bị tổn thương nhưng cũng không quá nặng. Nhưng vì áp lực gây ra khá lớn nên nội tạng lại có dấu hiệu bị nứt, cần tăng liều thuốc..." Sở Lập Thành nói không hết câu, giọng ngập ngừng.
"Còn có chuyện gì sao?" Hạ Thường Hi nhìn nét mặt kì lạ của Sở Lập Thành không khỏi hiếu kì.
Sở Lập Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Hạ Thường Hi, trầm ngâm một lúc mới quyết định nói:
"Do có nhiều tinh dịch xâm nhập vào cơ thể nên nơi đó đã bị nhiễm trùng, nhưng bệnh viện đã kịp thời khử trùng nên không có gì nguy hiểm, nhưng sau này khả năng thụ tinh của tiểu thư chỉ chiếm khoảng 1,9%..."
Khuôn mặt Hạ Thường Hi như đông cứng lại, bên tai cô giống như không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, trong đầu chỉ còn vang lên câu nói của Sở Lập Thành.
Nhìn nét mặt chết lặng của cô, Sở Lập Thành đau lòng. Anh tiến lên phía trước, nói: "Sẽ ổn thôi, tiểu thư. Có rất nhiều phương pháp tập luyện để tăng khả năng mang thai, tôi nhất định sẽ tìm được cách."
Hạ Thường Hi bần thần một hồi lâu, sau đó nằm xuống, nhắm mắt.
Sở Lập Thành biết cô muốn yên tĩnh, lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ phòng ấm hơn một chút, tắt đèn, ngồi trên ghế cạnh giường nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Đêm hôm lạnh lẽo, cuối cùng cũng qua đi.
Dường như những chuyện đã xảy ra với Hạ Thường Hi đã rút cạn hết sức lực của cô, mặt trời đã lên đỉnh đầu nhưng Hạ Thường Hi vẫn còn đang say giấc nồng.

Trong lúc cô còn trên giường bệnh, Sở Lập Thành đã nhanh chóng chuyển hết đồ đạc còn lại của cô ở Hạ gia đến Phượng Hoàng Đỏ, thu xếp mọi thứ thật ngăn nắp.
1 giờ trưa, Hạ Thường Hi tỉnh giấc. Mở mắt ra liền nhìn thấy Sở Tử Văn ngồi bên cạnh.
"Em tỉnh rồi." Sở Tử Văn mỉm cười, đỡ Hạ Thường Hi ngồi dựa lưng vào giường.
"Sao chị lại ở đây?"
"Nghe bác sĩ Tô nói em nhập viện đêm hôm qua, nên chị đến đây thăm em." Sở Tử Văn ân cần nói, sau đó cầm lấy một chén cháo thơm phức đưa cho Hạ Thường Hi. "Đây là chị đặc biệt dặn dò nhà bếp nấu riêng cho em, mau ăn đi."
Hạ Thường Hi nhận lấy chén cháo. Mùi cháo thơm xông vào mũi cộng với vị cháo nêm vừa ăn còn nóng hổi khiến dạ dày trống rỗng của Hạ Thường Hi dễ chịu hơn.
"Lập Thành đâu rồi chị?"
"Đi làm giấy tờ gì rồi. Lúc em ngủ tụi chị đã làm vài xét nghiệm, nhận kết quả xong là nó đi làm thủ tục xuất viện rồi đi luôn. Thằng nhóc này, em đã yếu như thế này mà nó lại chẳng nói năng gì tự đi làm thủ tục. Xem lúc nó về đây chị cho nó một trận nhừ tử." Sở Tử Văn cuộn tay thành nắm đấm, hăm hở nói.
Nghe Sở Tử Văn nói thế Hạ Thường Hi cũng không phản ứng gì, chỉ nhẹ cười: "Không sao đâu chị, em cũng muốn xuất viện sớm."
"Gì cơ?" Sở Tử Văn ngạc nhiên. "Em còn yếu như thế này xuất viện sớm làm gì?"
Hạ Thường Hi không trả lời, chỉ im lặng ăn thêm một muỗng cháo.
Sở Tử Văn đã quen với dáng vẻ thầm lặng này của cô, nhẹ nhàng đặt tay lên gò má Hạ Thường Hi, ánh mắt chứa đầy thân tình.
"Chuyện gì đã qua rồi cứ để nó qua đi. Canh cánh mãi trong lòng cũng không phải chuyện tốt."
Hơi ấm từ bàn tay Sở Tử Văn khiến trong lòng Hạ Thường Hi cũng ấm áp theo, giống như hơi ấm của mẹ lúc cô còn bé. Hạ Thường Hi biết Sở Tử Văn đang nói đến chuyện gì, chỉ mỉm cười đưa tay nắm lấy bàn tay Sở Tử Văn.
"Em biết mình phải làm gì mà."
Sở Tử Văn gật đầu mỉm cười, ở lại trông Hạ Thường Hi ăn hết cháo, hàn thuyên một lúc rồi rời đi làm việc.
Mặt trời giữa trưa chiếu sáng phòng bệnh, khác hẳn màn đêm lạnh lẽo đêm qua để lại. Nhờ Sở Tử Văn mà phòng bệnh Hạ Thường Hi trở nên ấm áp hơn, nếu là bình thường những gì tồn tại với Hạ Thường Hi chỉ có cô độc.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mây, nhìn trời, nhìn nắng. Hôm nay trời rất đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.