Sáng sớm, Hạ Thường Hi bị cảm giác ngưa ngứa trên mặt đánh thức. Cô khẽ mở mắt, có chút đau vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng. Lúc thị lực trở nên ổn định, đã nhìn thấy ngay khuôn mặt Trịnh Minh Thành được phóng đại khổng lồ, hai mắt mở to thích thú nhìn mình chằm chằm. Cô liền lười biếng quay lưng lại. “Nhóc con, dậy rồi sao?” Hắn nằm nghiêng ở sau lưng cô, khẽ cười bên tai, sau đó cúi đầu hôn chụt lên bờ vai mảnh của cô một cái. Hạ Thường Hi vẫn còn muốn ngủ, liền kéo chăn lên che đầu lại, nhưng người đàn ông phía sau có vẻ như không muốn để yên cho cô ngủ, giật lấy chăn, đồng thời lật người cô nằm ngửa ra, nhanh chóng dùng cơ thể to lớn bao lấy hình dáng nhỏ nhắn của cô. Cơ thể cô trải qua một đêm dài bị vật lộn vẫn còn đau nhức, bị hắn nghênh ngang động đến như vậy cơn đau từ dưới thân xông lên đại não, khiến cô đau đớn nhíu mày. “Hôn một cái.” Trịnh Minh Thành cất tiếng cười trầm thấp, kề sát mặt cô. Cô xòe tay đẩy mặt hắn ra, hai mắt nhắm nghiền cự tuyệt: “Tránh ra đi, sáng sớm chưa vệ sinh gì hết.” “Em quan tâm làm gì? Chúng ta ngủ có bao lâu đâu.” Hắn cong môi nắm lấy cổ tay cô, hôn lên lòng bàn tay. “Đúng vậy, nên tôi muốn ngủ thêm.” Cô gác tay lên mặt che đi ánh sáng. Bọn họ thật sự chỉ mới ngủ được 4 tiếng đồng hồ, cường độ làm việc vốn dĩ rất cao mà còn bị người đàn ông này quấy rối cả đêm, nếu không được ngủ thêm cô sợ bản thân sẽ ngất mất. “Hôn một cái rồi đi ngủ, được không?” Trịnh Minh Thành kéo cánh tay cô ra khỏi mặt, sau đó tà mị hôn lên những dấu hôn trên cổ cô. Hạ Thường Hi có cảm giác ngứa ngứa nhột nhột, phiền toái mở mắt, vừa định hôn lên đỉnh đầu hắn một cái cho xong chuyện thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô nghiêng đầu nhìn sang, lấy điện thoại, nhìn rõ được tên người gọi đến liền thở dài một tiếng, ấn nút nghe: “Alo.” “Lão gia gọi cô trở về Hạ gia ngay lập tức.” Giọng của quản gia Lý lại lạnh lùng vang lên như mọi lần, nhưng lần này cô đã kịp thời lên tiếng trước khi bà ta ngắt máy: “Khoan đã. Hôm nay tôi phải đi làm.” “Cô có thể ăn sáng trước khi đến hoặc dùng bữa ở Hạ gia, sau đó hủy hết toàn bộ lịch trình của cô. Đó là lời lão gia căn dặn.” “Quản gia Lý, bà nói với ông ấy tan làm tôi sẽ về, công việc không thể nói bỏ là bỏ.” “Người làm đang đợi cô sẵn ở cổng.” Bà ta nói xong, cuộc gọi liền bị ngắt. Hạ Thường Hi nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, trong lòng thầm rủa một câu, tức giận để điện thoại sang một bên, sau đó lách người khỏi thân thể to cao ở phía trên, nén cơn đau xốc chăn muốn xuống giường. “Em đi đâu?” Trịnh Minh Thành giữ lấy cánh tay cô. “Tôi phải trở về biệt thự Hạ gia.” Cô khó chịu giật tay ra, nhưng nhanh chóng bị hắn ôm lấy eo kéo ngã xuống giường một lần nữa. Trịnh Minh Thành bỏ tấm chăn lớn sang một bên, ở trên người cô nhìn xuống thân thể trần trụi quyến rũ. “Em tính bỏ mặc anh như vậy mà đi sao?” Hắn đá mắt xuống giữa hai chân mình, nơi có vật đàn ông đang dựng đứng cứng ngắc. “Anh có tay mà, tự xử đi.” Dù có nhìn trực diện bao nhiêu lần, nhưng Hạ Thường Hi vẫn phải đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể không mảnh vải từ đầu đến chân của hắn, nhất là phân thân to dài giữa hai chân hắn kia, ngùn ngụt khí thế khiến cô không khỏi e dè. Hiển nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng nhưng vẫn phải cố gắng mạnh miệng của cô hoàn toàn lọt vào mắt Trịnh Minh Thành. Hắn thích thú cười thành tiếng, hai bàn tay đưa ra xoa nắn bầu ngực tròn đầy, cảm giác mềm mại đàn hồi thật sự khiến hắn chỉ muốn nắm lấy mãi. “Minh Thành… Tôi nghiêm túc đấy, thả tôi ra.” Đỉnh ngực bị trêu ghẹo khiến cơ thể cô dần phản ứng, điều này làm cho cô vô cùng xấu hổ. “Một chút thôi, anh sẽ cố gắng làm thật nhanh mà.” Hắn mút lấy nụ hoa trước ngực cô, đầu lưỡi linh động đưa đẩy kích thích cho nó cứng lại. “Được không, nhóc con?” “Tôi mệt lắm…” Cô cắn môi kiềm chế tiếng kêu. “Anh sẽ phục vụ em từ đầu tới cuối mà, em chỉ cần nằm thôi.” Cái gọi là “chỉ cần nằm thôi” của hắn thật sự có thể rút cạn hết sức lực của cô, làm cô không rời giường được. Nếu như vậy thì có cho thêm vàng cô cũng không dám “chỉ cần nằm thôi” đâu. Trịnh Minh Thành không nghe thấy cô trả lời, tự cho rằng cô đã đồng ý. Đôi môi khiêu gợi lướt xuống vùng bụng phẳng lì, hôn lên lỗ rốn nhỏ, vừa hôn vừa nói với cô: “Từ bây giờ anh sẽ thật chăm chỉ, chúng ta sẽ tạo ra một bảo bối thật dễ thương nằm ở đây, được không?” Cả đêm qua và sáng nay hắn đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Nếu tình yêu của hắn không đủ để giữ chân cô, thì hắn sẽ tạo ra một đứa con để níu cô lại. Bởi vì hắn từng nghe nói rằng phụ nữ có thể làm tất cả vì con, hắn vốn không để tâm lắm, nhưng đặt ở trong hoàn cảnh này thì rất đáng để thử. Huống hồ chi bản thân hắn cũng sẽ cưới cô, hắn cũng muốn có một đứa con của hai người. “Nhưng mà…” Trịnh Minh Thành đột nhiên nhíu mày, ở dưới bụng cô ngẩng đầu lên. “Sao đến giờ anh vẫn chưa thấy động tĩnh gì hết vậy?” “Động tĩnh gì?” Cô hỏi ngược lại. Hắn thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn cô. “Từ lúc em chuyển đến đây , anh không có dùng bao cao su. Anh cũng đã tận mắt chứng kiến em uống thuốc hỗ trợ đều đặn, tập động tác mỗi ngày. Hai chúng ta không ai dùng biện pháp an toàn cả, nhưng mà vẫn không có?" Trịnh Minh Thành trầm ngâm, sau đó dùng ánh mắt sắc lẹm dò xét cô. “Không lẽ em ở sau lưng anh uống thuốc tránh thai sao?” “Anh điên sao, tôi uống thuốc đó làm gì? Tôi đang dùng thuốc tăng khả năng mang thai mà.” Hạ Thường Hi vặn ngược lại hắn. “Bác sĩ nói cơ hội mang thai của tôi rất thấp, nên vấn đề con cái anh phải kiên nhẫn, chúng ta không thể có con ngay được đâu.” Sau đó cô lại cảm thấy lời nói của mình có gì đó không đúng, tiếp tục bổ sung: “Mà anh nói chuyện sinh con làm gì? Chúng ta còn chưa kết hôn.” Và vĩnh viễn cũng sẽ không kết hôn. Lời này cô giấu vào trong bụng. “Mấy tháng nữa là lễ đính hôn rồi, chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi.” Hắn sà xuống hôn lên mặt cô, giọng nói nam tính lại bắt đầu trở nên không đàng hoàng: “Nếu thể trạng em đã như vậy, anh lại càng phải cố gắng hơn nữa. Mỗi ngày anh sẽ tăng chỉ tiêu, đến khi nào trong bụng em có bảo bối của anh thì thôi.” Trịnh Minh Thành nói xong, hai tay liền tách chân cô ra, chà xát cự vật với nơi tư mật nữ tính. “Minh Thành… Tránh ra…” Cánh hoa mẫn cảm của Hạ Thường Hi vẫn còn sưng nhẹ, không thể chịu nổi sự chọc ghẹo của người đàn ông xấu xa này. “Nhóc con, em ướt rồi mà vẫn còn mạnh miệng như vậy.” Tiếng cười của hắn vang bên tai cô, sau đó hắn động thân một cái, nhấn người. “Chặt quá…” Đi cùng với tiếng gầm nhẹ của hắn, đôi môi nhỏ của cô cũng bật ra tiếng kêu khẽ, sau đó dần lớn hơn, hóa thành những tiếng rên rỉ, như tiếng cổ vũ cho hành động của Trịnh Minh Thành. “Kêu lớn lên, nhóc con. Anh muốn nghe thấy âm thanh dâm dục của em.” Hắn tàn ác gia tăng tốc độ luận động, không hề khách khí mà khuấy đảo cơ thể cô. “Minh Thành… Minh Thành…” Hạ Thường Hi không ngừng gọi tên hắn, tay bám chặt trên cổ hắn ôm siết, móng tay đâm vào da thịt màu đồng rắn chắc. Tiếng rên rỉ của cô là nguồn cơn của mọi sự hưng phấn đối với hắn. Nghe thấy cô khổ sở kêu la dưới thân khiến hắn thỏa mãn vô cùng, thân dưới theo bản năng di chuyển nhanh hơn, bàn tay đưa lên đỉnh đầu cô, có ý muốn nắm lấy mái tóc đen dày kia để cô phải khóc thét. Nhưng ngón tay vừa mới chạm đến một sợi tóc của cô đã dừng lại, Trịnh Minh Thành cắn răng, chuyển sang nắm lấy drap giường, nhàu nát. Hắn sẽ không tổn thương cô. “A… Đau… Minh Thành… Tôi đau…” Hạ Thường Hi lắc lư cơ thể theo nhịp động của hắn, khoái cảm dâng lên tận não kéo theo cơn đau buốt khiến đầu óc cô lâng lâng mê man không lối thoát. “Ưm… Tôi điên mất… Minh Thành… Nhẹ thôi…” Phía sau lưng hắn tràn ngập vết cào của cô, từng đường đỏ chót trên làn da màu đồng lại hợp thành một cảnh tượng hết sức hút mắt người nhìn. “Nhóc con… Em dâm đãng thật đấy…” Lời nói của hắn đứt quãng, xen kẽ với tiếng thở vì cuộc vận động kịch liệt thân dưới. “Dáng vẻ này… Nhất định không được để người khác nhìn thấy… Rõ chưa?” “A… A…” “Trả lời.” Hắn cắn mạnh lên bầu ngực trắng nõn, gặm mút nụ hoa sớm đã dựng lên. “Rõ rồi… Rõ rồi…” Cô trả lời trong vô thức, trong đầu lúc này ngoại trừ tình dục ra thì không còn nghĩ được điều gì khác. “Ngoan lắm.” Trịnh Minh Thành duy trì một tư thế, nhưng tốc độ không ngừng nhanh hơn, làm cho tiếng kêu la của Hạ Thường Hi càng lúc càng lớn, càng thảm thiết. Âm thanh tình ái tà mị vang lên trong buổi sáng sớm, mãi đến một lúc sau mới có tiếng thét lên đỉnh của người con gái, sau đó mọi thứ im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển vì kiệt sức. Nắng sớm chiếu qua bức rèm, rọi lên từng giọt mồ hôi lấp lánh trên cơ thể của hắn và cô, lung linh như được khảm kim cương. Trịnh Minh Thành vuốt mái tóc trên vành tai Hạ Thường Hi, hôn say đắm lên đôi môi nhỏ, sau đó khoan khoái ngắm nhìn thân thể nhễ nhại mồ hôi và dâm dịch. Hắn luôn thích chiêm ngưỡng cô những lúc như thế này. Ánh mắt hắn dán lên người cô một lúc, sau đó khóe môi cong lên mỉm cười cưng chiều: “Tha cho em hôm nay.” Cánh tay rắn chắc vòng qua người Hạ Thường Hi bế thốc cô lên, Trịnh Minh Thành dịu dàng ôm người con gái đã xụi lơ trong lòng, đưa cô vào phòng tắm. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Hạ Thường Hi đã chỉnh tề mọi thứ, cả người tươm tất rời khỏi biệt thự đầu tiên. Trịnh Minh Thành đứng ở trên ban công nhìn xuống phía dưới, quan sát cô ngồi vào xe. Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần reo lên, hắn bắt máy, ánh mắt vẫn dính chặt lên thân ảnh nhỏ bé dưới sân. “Trịnh tổng, kì nghỉ Tết vừa rồi Hạ tiểu thư không có trở về biệt thự Hạ gia. Cô ấy cùng với một người đàn ông tên Sở Lập Thành xuất cảnh đến Nottingham và ở lại đó khoảng 5 ngày, sau đó thì cô ấy trở về biệt thự Phồn Hoa một mình.” “Sở Lập Thành?” Trịnh Minh Thành nhíu mày, lục lại cái tên này trong trí nhớ, sau khi nhận ra được đó là ai, hắn tiếp tục hỏi: “Có tra ra được nơi cô ấy ngủ lại không?” “Dạ có. Hạ tiểu thư làm thủ tục ở khách sạn Hilton, phòng 2 người thưa Trịnh tổng.” Đáy mắt Trịnh Minh Thành trở nên u tối. Nếu như ánh mắt có thể giết người, nhất định hắn đã có thể xuyên qua cửa xe giết chết Hạ Thường Hi. Nhưng cô ở dưới vẫn chưa phát giác được hàn khí từ người hắn tỏa ra, vẫn bình thản khởi động xe, đạp ga lái đi. Người và xe rời đi khỏi tầm mắt hắn, nhưng cơn giận trong lòng vẫn còn ngấm ngầm trỗi dậy. Hắn lạnh lùng nói với trợ lí: “Còn camera ở Phượng Hoàng Đỏ thì sao?” “Camera không có gì bất thường, cũng không có dấu vết bị can thiệp. Tầng căn hộ của Hạ tiểu thư có rất ít người lui đến, chủ yếu là nhân viên phục vụ và một người đàn ông ra vào hằng ngày. Còn vào đêm ngài nói tới, thời tiết rất xấu, nên việc lấy dữ liệu của đêm hôm đó cần thêm một chút thời gian.” “Mất bao lâu?” “Trong hôm nay sẽ có thưa Trịnh tổng.” Đôi mắt lạnh lẽo của Trịnh Minh Thành nheo lại, tỏa ra hơi thở đáng sợ: “Khi nào có đoạn video đêm đó gửi ngay cho tôi.” Sau đó hắn nghĩ đến ngày hôm nay Hạ Thường Hi sẽ trở về Hạ gia, lạnh giọng nói tiếp: “Đến biệt thự Hạ gia theo dõi cô ấy, giám sát cô ấy thật chặt chẽ cho đến khi có lệnh mới.” “Vâng, Trịnh tổng.” Trịnh Minh Thành cúp máy, siết chặt điện thoại. Hắn mơ hồ nhớ lại ngày ở bệnh viện, Sở Lập Thành sốt sắng tìm Hạ Thường Hi, vẻ mặt lo lắng của anh so với hắn không khác là bao. Từ dáng vẻ đến cách nói chuyện, hắn đều cảm thấy giữa người đàn ông này và cô có điều gì đó gắn bó mật thiết. Sau đó suốt những ngày cô ở lại bệnh viện, người này còn luôn theo sát cô… Chết tiệt! Đáng lẽ hắn phải cảm nhận được mọi chuyện ngay vào lúc đó mới đúng. Trịnh Minh Thành cuộn chặt tay thành nắm đấm, đấm lên lan can một cái, bực tức xoay người vào trong. *** Trước cổng biệt thự Hạ gia, hai chiếc xe Audi R8, một chiếc Spyder và một chiếc Coupe cùng dừng lại.
Đây có thể xem như món đồ đôi đầu tiên của Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành. Hai người họ cùng mua Audi R8, nhưng lại chọn loại xe khác nhau. Hạ Thường Hi dù trầm lặng thế nào thì từ người cô vẫn mang hơi thở nhiệt huyết của tuổi trẻ, nên loại xe mui trần này vô cùng thích hợp. Ngược lại Sở Lập Thành cách cô đến 10 tuổi, dáng vẻ thâm trầm, trầm ổn của anh lại phù hợp với khí chất của loại xe Coupe hơn. Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đồng loạt mở cửa xe, bước ra ngoài đến bên cạnh nhau. Diễn biến câu chuyện ngày hôm qua như thế nào Sở Lập Thành đã kể sơ cho Hạ Thường Hi nghe trên điện thoại, vì vậy hiện tại bọn họ đứng ở đây với tâm trạng đã lường trước được mọi việc, không hề sợ hãi mà ngẩng cao đầu bước vào biệt thự. Hai người đi theo người làm đến thư phòng của Hạ Hầu Quân. Sau khi người làm gõ cửa thông báo sự xuất hiện của bọn họ, từ trong truyền ra hai tiếng “mời vào” thì cánh cửa mới được mở ra, Hạ Thường Hi bước vào đầu tiên, theo sau là Sở Lập Thành, sau đó cánh cửa phía sau đóng lại. Chuyện xảy ra ở buổi họp báo có vẻ như đã làm kinh động Hạ gia không ít, vì vậy mà ngày hôm nay thư phòng Hạ Hầu Quân vô cùng náo nhiệt, xôm tụ đầy đủ người nhà họ Hạ, không chỉ Hạ Thiên Vũ, mà ngay cả Hạ Thiên Hoa đáng lẽ đang ở nước Ý xa xôi cũng có mặt. “Ông nội, bác hai, dì hai.” Hạ Thường Hi cúi đầu chào. “Ta nhớ hình như không có dặn con mang Sở Lập Thành theo.” Hạ Hầu Quân ngồi trên ghế da, trầm tĩnh nhìn cô. “Có lẽ con chưa biết, nên ông nội sẽ báo cho con biết luôn, ông nội đã sa thải cậu ta, cậu ta sẽ không còn dính líu đến Hạ gia hay với con nữa.” Hạ Thường Hi bình thản nhìn ông, giọng nói nhẹ nhàng như suối: “Ông nội gọi con đến là vì chuyện của Wonderland đúng không? Bởi vì Lập Thành cũng nằm trong ban điều hành Wonderland, con nghĩ anh ấy đến xử lí chuyện này cũng không có gì không thích hợp.” “Vậy nếu đã nhắc đến Wonderland, trước hết con cũng mau giải thích chuyện con là Tổng giám đốc của Wonderland đi.” Hạ Quân Kiệt uống trà, lời nói không nhanh không chậm. “Con là cháu gái nhà họ Hạ, mà chúng ta lại không được biết chuyện này, có phải con quá khinh thường chúng ta rồi không?” “Không nói đến chuyện Wonderland, thì cô cũng đã tự ý xuất hiện công khai thân phận tiểu thư nhà họ Hạ mà không có sự đồng ý của ai, đúng là vô phép tắc.” Lệ Phương ngồi bên cạnh ông thêm dầu vào lửa. “Mẹ, ngày hôm đó là con đưa Tiểu Hi đi giới thiệu với mọi người, không phải em ấy tự ý.” Hạ Thiên Vũ cẩn trọng giải thích. “Vậy ít nhất nó cũng phải nói với người lớn, cả việc nó tự ý tham gia tiệc của Trịnh gia cũng đã như xem thường người lớn trong nhà rồi.” “Dì Phương, việc công khai thân phận là con tắc trách, không nói trước với dì. Nhưng con tham gia bữa tiệc hôm đó trên danh nghĩa là đại diện của Wonderland, không phải trên danh nghĩa Hạ gia thưa dì.” Hạ Thường Hi vô cùng điềm tĩnh đối phó bọn họ, sau đó tiếp tục nhìn Hạ Quân Kiệt đang nhàn nhã thưởng trà. “Còn về chuyện Wonderland, con xin lỗi vì đã không nói với mọi người. Việc xây dựng và thành lập công ty là nhờ có Lập Thành và luật sư Sở giúp đỡ con chứ không phải chỉ mình con thực hiện, về sau con mới được giữ chức vị này. Con cũng đã nghĩ đến chuyện nói với mọi người, nhưng vì công việc bận rộn nên con đã quên mất, con xin lỗi.” “Quên sao? Nực cười.” Hạ Thiên Hoa đứng dậy, bước đến bên cạnh cô, cười khinh miệt. “Nếu như cô để Hạ gia vào trong mắt, thì không thể nói quên là quên được, cô chính là khinh thường chúng tôi.” “Thiên Hoa, chị nói như vậy mọi người sẽ hiểu lầm em đó.” Cô bình tĩnh nhìn cô ta. “Mọi người đều là người thân của em, sao em lại khinh thường?” “Cô giả vờ cũng rất hay, thay vì đi theo ngành thiết kế, sao cô không thử làm diễn viên đi?” “Đủ rồi Tiểu Hoa, con ngồi xuống đi.” Hạ Hầu Quân đã nghiêm khắc lên tiếng, Hạ Thiên Hoa đương nhiên không dám cãi lại, chỉ có thể lườm Hạ Thường Hi một cái rồi quay trở về sofa ngồi xuống. “Tiểu Hi, con vẫn còn nhỏ, mà đã có thể xây dựng sự nghiệp được như vậy ông nội rất mừng, cũng rất tự hào. Nhưng chuyện con giấu chúng ta, sau đó bất ngờ xuất hiện trước truyền thông như vậy là không được. Chẳng những vậy, con còn để báo chí viết bài soi mói quan hệ giữa con và Chủ tịch Thẩm, ông ấy đáng tuổi cha chú, con làm vậy vô cùng khó coi. Còn nữa, con còn sắp đính hôn với Trịnh thiếu, báo chí chưa biết thì thôi, nhưng con nói ông nội phải giải thích thế nào với phía nhà họ Trịnh đây?” Ông nói một tràng dài, lời lẽ trầm ổn không hề cáu gắt nhưng vẫn mang theo uy quyền ẩn sâu trong đó. Hạ Thường Hi chăm chú nghe ông chất vấn, sau khi ông nói xong liền nhìn sâu xa vào một nơi vô định trong vài giây, rồi lại nhìn ông, trả lời: “Chuyện xảy ra ở buổi họp báo với Chủ tịch Thẩm chỉ là sự cố ngoài ý muốn, con đã giải thích với Minh Thành, anh ấy cũng đã thông cảm, sẽ giải thích lại với bác trai và bác gái ngay thôi, ông nội đừng lo.” Cô ngưng một lát, sau đó nói tiếp: “Còn về chuyện công ty, con đã nói rồi, con không có ý giấu ông nội, chỉ là quá nhiều việc nên con quên mất phải báo lại với ông.” “Vậy nếu như con đã là Tổng giám đốc, tại sao lại từ chối lời đề nghị hợp tác của Innal? Chuyện đó chẳng khác nào con hạ thấp ông nội?” “Ông nội, tuy là Tổng giám đốc, nhưng con không thể toàn quyền quyết định, vẫn phải có sự can thiệp của Lập Thành, của những người trong ban điều hành, và cả bộ phận thiết kế nữa. Con mong ông nội đừng nghĩ xấu về con…” Ánh mắt của cô nhìn Hạ Hầu Quân trở nên long lanh khẩn thiết, khiến người khác nhìn vào liền phải mềm lòng. “Ông nội.” Hạ Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng. “Cá nhân con nghĩ, vấn đề hiện tại chỉ là về mối quan hệ của Tiểu Hi và Chủ tịch Thẩm trước truyền thông, còn những chuyện khác cũng không hề ảnh hưởng đến Hạ gia hay Innal, chúng ta đừng khắt khe như vậy với Tiểu Hi.” “Thiên Vũ, chuyện này con đừng xen vào.” Lệ Phương ngước mắt nhìn anh, sau đó liếc sang Hạ Thường Hi, mỉa mai: “Tự tung tự tác ra ngoài làm loạn, dù tội không lớn nhưng cũng phải dùng gia quy mà trừng phạt.” “Gia quy? Dì, không lẽ dì lại định bắt con trở về đây, sau đó bảo người làm bỏ đói con như lúc nhỏ sao?” Cô cười khẩy. “Cô…” Bà đứng dậy, bước chân đầy giận dữ đi đến trước mặt cô. “Thái độ của cô là sao hả? Đây là cách mà cô nói chuyện với người lớn sao? Hạ gia dạy cô phép tắc như vậy à?” “Hạ gia dạy con rất nhiều lễ nghi, con đương nhiên không bao giờ quên được. Nhưng thưa dì, con đã 19 tuổi rồi, con không còn là đứa nhỏ không nơi nương tựa ngày xưa như dì từng thấy đâu, nếu dì bỏ đói con, con có đầy đủ điều kiện pháp lý để đệ đơn kiện dì.” “Đúng là xấc xược, cô rời khỏi Hạ gia rồi nghĩ mình muốn làm gì cũng được sao? Cô đi ra ngoài làm lãnh đạo công ty, lấy danh xưng đó ra dọa ai cũng được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện dùng cái mác đó trở về đây lên mặt.” Lệ Phương bắt đầu mất bình tĩnh, lời nói càng lúc càng độc địa. “Qủa nhiên, dù cho cô có mang một nửa dòng máu nhà họ Hạ, nhưng cũng không thể che lấp được dòng máu bẩn thỉu của mẹ cô. Bởi vì mẹ cô là một ả điếm, nên cô cũng vậy thôi, không thể sống mà thiếu đàn ông, dây dưa hết người này đến người khác.” Hai tay Hạ Thường Hi cuộn tròn lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, gần như muốn ngay lập tức bóp cổ người phụ nữ này để bà ta không nói được nữa. Không chỉ cô, mà Sở Lập Thành ở phía sau cũng đã bứt rứt muốn tiến lên cản bà ta lại, nhưng cô chưa nói gì, anh cũng không thể ra mặt. “Mẹ à, dừng lại đi.” Hạ Thiên Vũ cảm thấy tình hình không ổn, đứng lên muốn ngăn cản bà. “Con ở yên đó cho mẹ.” Lệ Phương phất tay. “Ba mẹ cô mất sớm không có ai dạy cô thì để tôi dạy cô. Ngay từ đầu khi cô bước chân đến đây, tôi đã cảm thấy cô sẽ làm bẩn thanh danh Hạ gia mà. Bây giờ thì hay rồi, báo chí đang điên cuồng đưa tin tiểu thư nhà họ Hạ mập mờ với một người đáng tuổi cha của mình, trong khi bản thân cô đã có hôn ước với Trịnh Minh Thành. Tôi nói cô giống mẹ mình thì sai sao? Hai mẹ con cô đúng là giống nhau, tưởng rằng có danh phận con dâu cháu gái nhà thượng lưu, thì sẽ rửa sạch được thân phận hèn hạ dơ bẩn.” “Bà mau im miệng đi.” Hạ Thường Hi kiềm nén cơn giận, cố gắng hạ thấp giọng nói, nghiến răng trừng mắt với Lệ Phương. “Cô nói gì? Trợn mắt với ai hả?” Bà siết cằm cô, móng tay dài hung hăng đâm vào da thịt mềm mỏng của cô. Hạ Thường Hi nắm lấy cổ tay bà ta giật sang một bên, hít thật sâu không để bản thân bộc phát lửa giận. “Dì nói mẹ con hèn hạ, vậy dì cao sang lắm sao? Thân là người của Lệ gia, là con dâu của nhà họ Hạ, nhưng nhắc đến mẹ con dì đều dùng những lời lẽ tục tĩu. Hai người đều là phận làm dâu, nhưng mẹ con đã bao giờ tác quai tác quái như dì chưa? Bà ấy dù bị hắt hủi cũng chỉ im lặng chấp nhận, chưa từng nói một lời oán trách dì. Còn dì thì sao? Dù cho dì xuất thân danh giá, nhưng trong mắt con dì cũng chẳng khác nào thân phận gái bán hoa mà dì nói mẹ con cả…” Bốp! “Mẹ!” “Lệ Phương!” Cả Hạ Hầu Quân và ba cha con Hạ Quân Kiệt đều sững sốt. Ngoại trừ Hạ Hầu Quân, ba người còn lại đều đứng bật dậy, mở to mắt chứng kiến một màn ác liệt này. Sở Lập Thành ở phía sau Hạ Thường Hi kéo lấy cô ra sau lưng, sau đó cúi đầu quan sát cô. Một bên má của cô đỏ rực, bắt đầu thành hình bàn tay. Hai mắt cô vẫn còn trừng to, lửa giận ngùn ngụt hiện rõ trong hai con ngươi, cánh môi hé mở, cô cắn môi giữ cho mình không được chửi rủa. “Hạ phu nhân, tôi nghĩ như vậy là quá đủ rồi.” Nhìn thấy cú tát điếng người của Lệ Phương giáng xuống khuôn mặt mà anh ngây đêm nâng niu, trong lòng anh quặng đau, không thể ở một bên đứng nhìn được nữa. “Đây là lối cư xử của một phu nhân sao?” “Cậu tránh ra, đây không phải chuyện của cậu.” Lệ Phương trừng mắt nhìn anh, mắt lướt qua vai anh nhìn bóng dáng phía sau. “Hạ Thường Hi, cô bước ra đây, chỉ mới nhiêu đó chưa đủ để giáo huấn cô đâu.” “Lệ Phương, về chỗ.” Hạ Hầu Quân nghiêm giọng. “Ba, nếu lần này không dạy dỗ nó đàng hoàng, không biết nó còn phản nghịch như thế nào nữa.” Bà quay đầu nhìn ông. “Bà ngồi xuống đi, nhanh lên.” Hạ Quân Kiệt bước đến kéo tay bà, nhấn bà xuống sofa, sau đó nói nhỏ bên tai chỉ đủ để hai người nghe: “Bình tĩnh đi, bà nhìn lại bộ dạng mình xem.” Lệ Phương thoáng sững người nhìn chồng. Phải rồi, bà là một phu nhân cơ mà… “Tiểu Hi, con cẩn thận lời nói của mình đi, hôm nay con nói chuyện với dì khó nghe như vậy là không đúng.” Hạ Hầu Quân nhíu mày nhìn khung cảnh người đàn ông đưa tay che chở cho người con gái, hắng giọng: “Con lại đây.” Sở Lập Thành nắm lấy tay Hạ Thường Hi, dùng ánh mắt cho biết tâm trạng lo lắng của anh. Nhưng đáp lại anh chỉ là một cái gật đầu nhẹ của cô. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, sau đó rút hai tay lại, bước về phía bàn làm việc của Hạ Hầu Quân. Cô dừng lại trước bàn, nơi có điều kiện ánh sáng tốt nhất, khuôn mặt xinh đẹp in dấu bàn tay đỏ chói hiện lên rõ ràng trước mặt ông. Ông chỉ lướt sơ qua gò má cô, sau đó lại nghiêm nghị: “Đáng lẽ ông nội phải yêu cầu con dọn đồ đạc trở về đây, cấm túc con để chỉnh đốn con lại. Nhưng nãy giờ mọi người đã nói nhiều, ông nội nghĩ con cũng đã thông suốt, vậy nên hiện giờ ông nội chỉ có một yêu cầu đối với con.” Hạ Thường Hi không để lộ biểu cảm, chỉ im lặng chờ ông nói tiếp. Ngón tay Hạ Hầu Quân gõ theo nhịp trên mặt bàn, lời nói tuôn ra nhẹ nhàng như lông vũ: “Sáp nhập Wonderland vào Innal, để Innal trực tiếp quản lí Wonderland.” Lời ông nói vừa dứt, mi tâm Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành cùng lúc cau lại. Trong phòng im lặng một lúc rất lâu. Bởi vì đây là chuyện giữa Hạ Hầu Quân với Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành nên những người còn lại không thể lên tiếng. Còn những người trong cuộc, thì lại đang bận sững sốt trước lời đề nghị của lão già tâm cơ này. “Ông nội, ý ông là để Wonderland trở thành công ty con của Innal?” “Đúng vậy.” Ông điềm tĩnh gật đầu. “Không thể.” Hạ Thường Hi kiên định đối diện với ông, cả người tỏa ra một loại khí thế đối chọi với quyền uy của người trước mặt. “Wonderland là tâm sức của con và rất nhiều người bỏ ra, tuyệt đối không thể rơi vào tay bất cứ ai được.” Hạ Hầu Quân đương nhiên đã biết trước rằng cô sẽ từ chối thẳng thừng. Ông nhìn cô, mỉm cười thâm sâu: “Tiểu Hi, con thừa biết rằng người của Hạ gia sinh ra là để phục vụ cho Hạ gia đúng chứ?” Cô nhíu mày, cẩn thận suy xét thái độ của ông. “Tiểu Vũ bây giờ đã là Phó giám đốc bất động sản Innal, Tiểu Hoa dù có là người mẫu nhưng vẫn trở thành người đại diện cho trang sức đá quý Innal, vậy nên con cũng không thể là ngoại lệ được. Ông nội luôn nghĩ rằng con theo học ngành thiết kế, nên đã để con tự do ra ngoài tìm tòi học hỏi, mục đích cũng vì sau này sẽ bố trí cho con một vị trí trong tập đoàn. Nhưng cuối cùng con lại tự ý lập công ty, thậm chí còn có ý đối đầu với ta, ta không thể để chuyện bất cập như vậy xảy ra trong gia đình chúng ta được. Cách tốt nhất chính là để Wonderland hoạt động dưới trướng Innal, con vẫn là Tổng giám đốc, sẽ không có gì thay đổi cả, chỉ là…” “Chỉ là doanh thu của Wonderland sẽ rơi vào túi của Innal, đúng không Chủ tịch Hạ?” Hạ Thường Hi quay đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Sở Lập Thành đang tiến lại gần. “Hợp tác giữa Wonderland và Shen đang chiếm nhiều ưu thế trên thị trường trang sức đá quý, khiến giá trị thương hiệu của Innal giảm mạnh, kéo theo hệ lụy chính là cổ phiếu của tập đoàn Innal đang giảm đáng kể, tôi nói không sai chứ?” Anh dừng lại bên cạnh cô, cao lãnh nhìn Hạ Hầu Quân. “Tôi chỉ mới tìm hiểu một chút thông tin vào tối qua, mới phát hiện sự kiện Tình nhân của Shen đã gián tiếp hất cẳng Innal ra khỏi những thương hiệu top đầu. Lát nữa khi sàn chứng khoán được mở, có lẽ cổ phiếu Innal sẽ tiếp tục giảm, vì vậy ngài cần một tin tức nào đó để vực dậy tình hình lúc này, đúng không Chủ tịch Hạ?” Hạ Hầu Quân lãnh đạm nhìn dáng vẻ nghiêm nghị xa lạ của Sở Lập Thành, ngón tay đang gõ nhịp cũng dừng lại. Ông đan hai tay trên bàn, hai mắt trầm xuống thấy rõ, tỏa ra khí thế uy nghiêm: “Cậu Sở, tôi đang nói chuyện với cháu gái tôi, cậu xen vào như vậy là không phải phép.” “Thứ lỗi cho sự vô ý này của tôi thưa Chủ tịch Hạ. Nhưng vấn đề ngài nói tới ảnh hưởng rất nhiều đến quyền lợi của Wonderland, là một thành phần của công ty, tôi không thể đứng một bên nhìn được.” “Đáng tiếc, Tiểu Hi là cháu gái của ta, là người nhà họ Hạ, sớm muộn gì Wonderland cũng phải sáp nhập vào Innal.” “Ông nội, hình như gia quy của nhà chúng ta không có chuyện công ty của con cháu phải sáp nhập vào tập đoàn Innal của Hạ gia.” Hạ Thường Hi nhướng mày nhìn ông. “Wonderland là của con, không thể cư nhiên lại để người khác thâu tóm, dù là ông nội con cũng không thể nhịn được.” “Tiểu Hi.” Hạ Hầu Quân đột nhiên gằn giọng, khẽ nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu bất mãn. “Con là tiểu thư nhà họ Hạ, là Hạ gia nuôi con lớn, nhiệm vụ của con là phải phục vụ cho lợi ích của Hạ gia.” “Chỉ vì con mang họ Hạ, nên mọi thứ của con đều phải là Hạ gia quyết định sao, từ công việc, nơi ở đến cả đời tư hôn nhân?” Hạ Thường Hi mím môi. “Ông nội biết gì không? Lần đầu gặp Lương Trạch Đệ, anh ta nói một câu mà cho đến giờ con cũng không quên được, nếu không phải anh ta thì con cũng sẽ phải lấy một người khác do ông sắp xếp, bởi vì đó là lí do con được sinh ra.” Đôi môi của cô cong lên châm biếm. “Con từng thắc mắc vì sao ông nội lại dễ dàng cho phép con sống riêng như vậy, hóa ra là vì ông đã thu xếp để cho Lập Thành ở bên cạnh quan sát con. Nếu như không phải vì anh ấy kính trọng ba con, có lẽ không cần đến bây giờ ông mới gọi con về đây để giành lấy Wonderland đúng không?” “Tiểu Hi, nếu con đã thẳng thắn như vậy thì ông nội cũng sẽ trực tiếp nói cho con hiểu.” Hạ Hầu Quân dần lớn tiếng, lời nói tuôn ra có chút mất bình tĩnh: “Ông nội từ trước đến nay chưa từng bạc đãi con, thậm chí ta còn cho phép con sống tách khỏi Hạ gia, chính là vì muốn để con có một chút tự do phát triển năng lực của bản thân. Ta biết con có tài, và ta muốn con đem tài năng của mình phục vụ cống hiến cho Innal, chứ không phải đem nó ra để chống lại ta. Nếu con còn muốn tiếp tục tự do như bây giờ, hãy ngoan ngoãn giao Wonderland ra, yên phận làm nhị tiểu thư Hạ gia, bằng không thì đừng nói đến hôn nhân hay công việc, ngay cả mạng sống của con ta cũng sẽ làm người quyết định.” “Mạng sống?” Cô cười khẩy. “Ông nội sẽ làm gì với mạng sống của con? Giam con lại, khiến con sống không bằng chết. Hay ông định làm giả đơn thuốc để con chết vì bệnh tật, tạo dựng một vở kịch hoàn hảo trước truyền thông?” “Con…” Hạ Hầu Quân trừng mắt đứng bật dậy, khóe môi giật giật nhìn chằm chằm cô, hô hấp của ông trở nên dồn dập, ngón tay run rẩy chỉ vào cô: “Con nói bậy bạ cái gì vậy hả?” “Con chỉ đưa ra ví dụ về cách mà ông định giải quyết mạng sống của con thôi mà.” Cô mỉm cười. “Dù sao thì mẹ con cũng đã mang bệnh trong người, con là con gái bà ấy, chết vì bệnh cũng không có gì vô lí. Chỉ là con từng nghĩ, có lẽ mẹ con cũng không bệnh nặng đến mức mất sớm như vậy, chắc là vì dùng thuốc mà ông nội gửi cho chăng?” Rầm! “Hạ Thường Hi!” Hạ Hầu Quân đập mạnh tay lên bàn, trên mặt nổi đầy gân. “Ba.” “Ông nội.” Gia đình Hạ Quân Kiệt run sợ đứng dậy, bốn cặp mắt đồng loạt hiện lên tia sốt sắng. “Thường Hi, như vậy đủ rồi.” Sở Lập Thành kéo cô về bên cạnh, nhỏ giọng. Hạ Thường Hi khẽ quay mặt vào vai anh, thở hắt ra một hơi. Kì thực chính cô cũng không nghĩ đến bản thân sẽ kích động như vậy. “Tiểu Hi, ông nội con sức khỏe không tốt, mà con còn dám hỗn sao?” Hạ Quân Kiệt cau mày nhìn cô. “Con không chỉ dám đem bệnh tình của mẹ mình ra, còn dám nói năng hàm hồ về ông nội, đây chính là tội bất hiếu.”
Hạ Thường Hi không trả lời ông ta, vẫn một mực cúi đầu về phía Sở Lập Thành tìm lại bình tĩnh. “Chủ tịch Hạ, Hạ tổng, những lời vừa rồi Thường Hi nói ra là không kiểm soát được, mong hai người có thể hiểu.” Anh tiếp tục thu dọn tàn cuộc, sau đó giọng nói lại chuyển sang nghiêm nghị: “Quay trở về chuyện sáp nhập Wonderland vào Innal, chúng tôi đã thể hiện rõ quan điểm, việc sáp nhập vào tập đoàn chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.” “Tôi nhắc lại lần cuối cùng, cậu không còn bất cứ quan hệ gì với chúng tôi, đây không phải là chuyện của cậu.” Hạ Hầu Quân chỉ tay vào anh. “Tôi với Hạ gia đã không còn quan hệ, nhưng với Thường Hi thì có, ít nhất là trên quan hệ cùng quản lí Wonderland. Và với tư cách là một thành phần thuộc ban điều hành công ty, tôi từ chối yêu cầu sáp nhập của ngài, Chủ tịch Hạ.” “Tiểu Hi.” Hạ Hầu Quân hắng giọng, lời nói trở nên mềm mỏng. “Con thật sự có cùng quan điểm với cậu ta?” Hạ Thường Hi mím môi. Cô ngước nhìn ông vài giây, quả quyết gật đầu. “Tiểu Hi, con không nghĩ đến ông nội, cũng phải nghĩ đến ba con. Trước đây ba con kiệt xuất như thế nào, cống hiến hết mình như thế nào, con không biết sao?” Ông với tay qua khỏi bàn làm việc, nắm lấy cánh tay cô. Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang siết chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt ông, một ánh mắt đầy khẩn thiết nuôi nấng hy vọng cô đổi ý. Nhưng trong mắt cô ngay cả một chút dao động cũng không có, chỉ có lạnh lẽo và thù hận thấu xương. Cô nhẹ nhàng gạt bàn tay nhăn nheo của ông ra, mỉm cười: “Nếu như ba con còn sống, ông ấy cũng sẽ hành động giống con thôi.” “Tiểu Hi?” Một giọng nói ấm áp đột ngột vang lên, khiến tất cả cặp mắt đều quay về một hướng. Hạ Thiên Vũ lo lắng nhìn cô, mi tâm khẽ cau lại. Hạ Thường Hi cũng nhìn anh, từ đáy mắt lạnh lẽo tỏa ra một chút dịu dàng, khóe môi nhướng lên xinh đẹp. Có phải em đang gặp chuyện không? Em không sao. Hai người họ không ai nói bất cứ lời nào, người xung quanh cũng chẳng biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng bản thân hai người lại vô tình bắt được ý nghĩa từ ánh mắt của nhau. Hạ Thường Hi nhìn Hạ Thiên Vũ đến chừng hơn hai phút, sau đó lướt qua một loạt những gương mặt cô từng thề sẽ ghi hận cả đời, nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa nở rộ. Cô lại quay về phía Hạ Hầu Quân, lãnh đạm nói với ông: “Ông nội, công ơn nuôi dưỡng của Hạ gia, Tiểu Hi sẽ không bao giờ quên. Con chỉ mong người đừng nghĩ xấu về con.” Nói đoạn, cô nắm lấy bàn tay của Sở Lập Thành bên cạnh, mười ngón đan vào nhau. “Chúng con xin phép.” Hạ Thường Hi nắm lấy tay Sở Lập Thành cùng xoay gót bước đi về phía cửa. Anh mở cửa cho cô, ngay lúc bọn họ vừa đi đặt chân ra ngoài thì giọng nói trầm thấp ở phía sau lại vang lên: “Nếu như phía con không chủ động sáp nhập, ông nội vẫn có thể thu mua toàn bộ cổ phiếu của Wonderland.” Lời nói của ông chắc nịch, vốn dĩ không phải là lời đe dọa nhưng lại giống như đang đe dọa hai người. Hạ Thường Hi đương nhiên nghe ra ý tứ cảnh báo của ông, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu, cô dợm bước đi, nhưng bàn tay Sở Lập Thành lại cứng rắn níu lại. Anh xoay người, nhìn Hạ Hầu Quân. “Ông thử xem.” Anh nói xong, cùng với Hạ Thường Hi rời đi khỏi thư phòng. Hành lang ở biệt thự Hạ gia lúc này không có người làm, chỉ có bóng dáng một nam một nữ nắm tay nhau chậm rãi bước đi. “Tâm trạng đã tốt hơn chưa?” Sở Lập Thành ôn nhu nhìn cô. “Không tốt được, ông ta làm em cảm thấy buồn nôn.” Hạ Thường Hi lắc đầu. Có lẽ vì cô ít khi xã giao, nên lúc nãy nhìn thấy thái độ quay ngoắc của Hạ Hầu Quân làm cô không khỏi kinh ngạc. Mới trước đó còn đập bàn cảnh cáo cô, mà giây sau đã tình cảm nhìn cô muốn xoay chuyển cục diện. “Nhưng hôm nay em đã thể hiện rất tốt, mặc dù chưa giữ được bình tĩnh, nhưng có thể khiến Hạ Hầu Quân kích động như vậy, em đã thành công rồi.” Anh mìm cười. “Em dù sao cũng chỉ mới là một đứa trẻ, đối mặt với người sỏi đời như ông ta cũng không dễ dàng gì.” “Đứa trẻ sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Có đứa trẻ nào lại ngồi trên ghế Tổng giám đốc chỉ tay năm ngón như em không hả?” “Với anh em cũng chỉ là trẻ con.” Anh cưng chiều xoa đầu cô. “Anh…” “Hạ Thường Hi!” Bước chân hai người cùng lúc dừng lại. “Hạ Thường Hi, tôi muốn nói chuyện với cô.” Hạ Thiên Hoa ở phía sau hùng hổ bước đến, dừng lại trước mặt Hạ Thường Hi. Ánh mắt cô ta tóe lên lửa giận, nhìn chằm chằm như muốn xé nát gương mặt của cô. “Hạ tiểu thư, tôi còn phải đi làm, hẹn cô hôm khác vậy.” Cô lạnh nhạt nói với cô ta. Chân cô còn chưa rời mặt đất bao xa, thì Hạ Thiên Hoa đã mạnh bạo nắm lấy vai cô giữ lại. “Cô yên tâm, không tốn thời gian của cô đâu. Tôi chỉ nói vài câu rồi sẽ cho cô đi.” Hạ Thường Hi cặn kẽ quan sát sắc mặt cô ta, không phải vẻ cao ngạo vốn có thì là chán ghét khinh bỉ đối diện với cô. Cô gạt tay cô ta xuống, nhướng mày: “Tôi nghe đây.” Khóe miệng Hạ Thiên Hoa lúc này mới nhếch lên ngạo mạn, lời nói đanh thép thập phần thâm độc: “Cô công khai danh phận là nhị tiểu thư nhà họ Hạ, sau đó vênh mặt ngồi trên ghế Tổng giám đốc Wonderland, so với một người mẫu như tôi, vị thế của chúng ta ở bên ngoài rõ ràng khác xa một bậc, nên hôm nay cô mới đủ dũng khí lên mặt như vậy, đúng không? Nhưng cô nên nhớ, xét về vai vế, tôi vẫn lớn hơn cô, dù là quyền thừa kế hay thứ bậc, cô vẫn phải ở bên dưới tôi.” “Đại tiểu thư, tôi chưa bao giờ có ý định tranh quyền thừa kế với cô, và tôi cũng chưa bao giờ dám gọi cô là “em gái”. Hơn nữa, tôi về đây là vì Chủ tịch Hạ gọi đến, chứ tôi cũng không dư dả thời gian về đây lên mặt với cô đâu.” Hạ Thường Hi nghiêng đầu mỉm cười. “Cô không dư dả thời gian về đây, nhưng lại dư dả thời gian đến bệnh viện tìm Minh Viễn sao?” Cô ta híp mắt, nghiến răng. “Chuyện hôm đó tôi vẫn còn chưa tính sổ với cô, trai đơn gái chiếc ở trong phòng, cô nhất định đã giở trò gì đó.” “Thiên Hoa, nếu cô không tin tưởng Minh Viễn như vậy thì đừng ở cạnh anh ấy. Tôi và anh ấy trong sạch, tôi không hèn hạ đến mức đi trêu ghẹo bạn trai của cô.” “Cô nghĩ cô có quyền yêu cầu tôi rời khỏi Minh Viễn sao? Đáng tiếc, chắc cô còn chưa nghe rõ hôm đó chúng tôi có bao nhiêu nồng nhiệt, anh ấy hôn tôi như thế nào, kích thích tôi làm sao tôi đoán cô hẳn phải nghe qua rồi chứ? Cô chắc là không yêu Trịnh thiếu thật lòng rồi, ánh mắt ngày hôm đó của cô đau lòng đến vậy cơ mà.” Hạ Thiên Hoa luôn biết cách chọc xoáy nỗi đau của Hạ Thường Hi. Chính vì vậy mà từng lời cô ta nói ra, chẳng khác nào nhát dao cứa lên tim cô, mỗi lần mỗi lần lại càng sâu hơn. “Đủ rồi, Hạ tiểu thư.” Sở Lập Thành nhíu mày lên tiếng, bàn tay thuận tiện kéo cánh tay Hạ Thường Hi, che chở cô ở phía sau. Hạ Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn anh, tạo thái độ bâng quơ nói: “Anh đi theo cô ta từ lúc mới lọt lòng, đến tận bây giờ vẫn cố chấp cùng cô ta chống đối chúng tôi, đổi lại anh được cái gì chứ? Sở Lập Thành, tôi với anh không thường xuyên tiếp xúc, nhưng tôi khuyên anh thật lòng, mau rời khỏi người phụ nữ này đi, rồi sẽ có ngày cô ta cũng khiến anh gặp họa thôi.” “Cảm ơn lời khuyên của cô.” Anh gật đầu. “Nhưng ít nhất, cô ấy không dùng những thủ đoạn dơ bẩn để hạ thấp danh dự của người khác.” “Anh nói cái gì?” Hạ Thiên Hoa lập tức lên giọng. “Chúng tôi đi trước, chào cô.” Anh lại gật đầu thêm một lần nữa, ôm lấy vai Hạ Thường Hi rời đi. Còn lại một mình Hạ Thiên Hoa, cô ta đứng giữa hành lang nhìn hai thân ảnh dính lấy nhau phía trước, trong bụng trỗi dậy một cỗ tức giận to lớn. Cô ta siết tay lại thành nắm đấm, nhân lúc hai người kia chưa đi được bao xa lãnh khốc cười thành tiếng: “Hạ Thường Hi, ảnh chụp lần trước tôi đã thay cô in thành album rồi.” Qủa nhiên, bước chân của Hạ Thường Hi dừng lại, thoáng run rẩy. “Tôi đã nói rồi mà đúng không, Shangri-La lên hình rất đẹp, không chỉ có hình, mà tôi còn có cả video nữa, nếu như cô muốn, tôi sẽ giới thiệu cô vào ngành giải trí, tỉ lệ cơ thể của cô không tệ nha.” Cánh môi xinh đẹp của Hạ Thường Hi bị cô cắn đến sắp rướm máu. Đôi con ngươi của cô biến động, khóe mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập muốn quay lại ném Hạ Thiên Hoa xuống cầu thang ngay lập tức. Khốn kiếp! “Thường Hi, đi thôi.” Sở Lập Thành vỗ về bả vai cô, dịu dàng nói bên tai. Cô mím môi, cắn chặt răng nhẫn nhịn, cuối cùng cô hít sâu một cái, ngẩng đầu nhấc bước rời đi. Hạ Thiên Hoa đã nghe ra được hơi thở sợ hãi của cô từ phía sau, nụ cười trên môi càng nở rộ, tươi đến mức khiếp đảng. Cả đời cô ta chưa từng căm ghét ai nhiều đến mức này, đương nhiên nếu đã ghét, cô ta nhất định sẽ làm cho cô phải thân bại danh liệt, đến cuối đời cũng không thể ngóc đầu dậy! *** Cuộc họp vừa kết thúc cũng là lúc đến giờ nghỉ trưa. Trịnh Minh Thành mệt mỏi dựa hẳn người vào ghế da trong phòng làm việc, đưa tay nới lỏng cà vạt, nhắm mắt muốn chợp mắt. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, hắn lười biếng nói “vào đi”, mắt vẫn nhắm nghiền không có ý định xem là ai đến. “Trịnh tổng, đây là đoạn video vừa được gửi đến từ bộ phận an ninh của Phượng Hoàng Đỏ.” Trợ lí cầm máy tính bảng bước vào, đặt lên bàn làm việc. Hai mí mắt Trịnh Minh Thành liền động đậy, mở mắt ra tóm lấy ngay máy tính bảng. Hắn chăm chú nhìn đoạn video, từng hành động của người xuất hiện trong đó đều rõ mồn một lọt vào mắt hắn. Người con gái xinh đẹp nhưng nhếch nhác xiêu vẹo đi đến trước cửa căn hộ, sau đó lục túi xách muốn tìm gì đó nhưng có vẻ như tìm không được, liền đổ hết đồ trong túi ra, quỳ xuống bới móc. Cô gái đó tìm một lúc, cuối cùng dường như phải từ bỏ, loạng choạng bò đến vách tường đối diện cánh cửa ngồi xuống, dựa vào tường uống chai rượu trong tay. Cô ấy cứ uống mãi, nốc hết ngụm này đến ngụm khác, rồi cứ thế mệt mỏi gục đi. Đoạn video giống như bị đứng hình, nhưng thật ra vẫn đang chạy. Cô gái đó cứ thế ngồi bất tỉnh trên sàn nhà giữa hành lang như vậy suốt khoảng 30 phút. Trong suốt 30 phút, Trịnh Minh Thành không hề có hành động tua video hay rời mắt khỏi màn hình, trợ lí đương nhiên càng không dám lên tiếng cắt ngang tập trung của hắn. Qua 30 phút sau, cánh cửa căn hộ mở ra, một người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài, điệu bộ gấp gáp, nhưng khi nhìn thấy cô gái trước cửa liền dừng lại, đứng hình một lúc. Sau đó anh ta nói “Mình tìm thấy cô ấy rồi”, quay người vào trong, khi đi ra đã không còn điện thoại và áo khoác. Anh ta khom người thu dọn đồ và túi xách, ân cần bế cô lên trở vào căn hộ. Đoạn video kết thúc. Khuôn mặt Trịnh Minh Thành lạnh lẽo tỏa ra mùi vị chết chóc, sắc mặt tồi tệ, u ám lộ rõ. “Kì nghỉ Tết vừa rồi Hạ Thường Hi chỉ ở cùng với Sở Lập Thành thôi sao? Không có gặp bất cứ ai khác?” “Dạ không.” Hắn gật gù, sau đó lạnh nhạt phất tay: “Ra ngoài đi.” Trợ lí cúi gập người, sau đó cầm lấy máy tính bảng rời khỏi phòng làm việc. Trịnh Minh Thành ngả lưng dựa lên ghế da, ánh mắt sâu không thấy đáy lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, trong đầu bắt đầu toan tính ý định muốn bắt sống con mồi. Bây giờ chỉ cần hắn gọi cho cô, bắt cô trở về biệt thự Phồn Hoa, sau đó khóa cửa nhốt cô lại thì mọi thứ sẽ xong xuôi. Nhưng hắn thừa biết cô sẽ không thừa nhận chuyện này, vì vậy hắn muốn bằng chứng! Trịnh Minh Thành hắn đã từng nuôi hy vọng rằng mọi suy đoán của hắn chỉ là tưởng tượng. Nhưng những dấu hôn mập mờ, những hình ảnh hai người vào cùng một phòng cứ lẩn quẩn trong đầu, khiến hắn chỉ có thể chắc nịch rằng Hạ Thường Hi đã ở sau lưng hắn qua lại với Sở Lập Thành. Và hắn ghét chuyện này. Quai hàm Trịnh Minh Thành bạch ra, tàn ác lộ ra khuôn mặt thâm sâu. Cô dám phản bội hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]