Chương trước
Chương sau
Lâm Hải Đường dẫn hai người đến phòng khách ở lầu 1, căn phòng không quá lớn nhưng đủ rộng và đủ nhiều nội thất đắt tiền để được gắn vào hai chữ “xa hoa”. Trong phòng có một bộ ghế sofa màu kem sữa, bà ôm lấy Hạ Thường Hi cùng ngồi xuống, còn Sở Lập Thành thì ngồi ở phía đối diện.
“Hai con hiện tại đang ở khách sạn sao?” Bà nhẹ nhàng mở đầu cuộc trò chuyện.
Hạ Thường Hi im lặng gật đầu.
“Cùng nhau? Một phòng?”
Bà lại nhận thêm một cái gật đầu khác của cô, sau đó ánh mắt liền quay sang đánh giá người đàn ông phía trước, biểu cảm bà có chút lạ, nhưng rồi cũng trở nên bình thường trở lại.
“Chúng tôi đến đột ngột như vậy, làm phiền đến gia đình rồi.” Sở Lập Thành khách sáo nói.
“Không có gì, chẳng phải Tiểu Hi là cháu của ta sao, làm gì có chuyện phiền hà ở đây?” Bà cười hiền từ. “Thời điểm này ở Trung Quốc đang là Tết nhỉ? Đã lâu rồi ta không cũng được cảm nhận hương vị Tết.”
“Sao lại không, thưa phu nhân?”
“Tết ở đây không giống như ở Trung Quốc đâu.” Bà lại cười, nhưng là một nụ cười trừ gượng gạo. “Cậu thấy đấy, ở đây dù là Tết nhưng chồng tôi vẫn phải đi làm, con cái vẫn phải đi học, ở nhà có trang hoàng lộng lẫy bao nhiêu cũng không thấy được cái ấm áp vui tươi kia được.”
Bà nói xong lại đá mắt nhìn Hạ Thường Hi, cô vẫn luôn im lặng không lộ ra bất cứ biểu cảm gì. Khác với một cô gái mạnh dạn cứng rắn lúc nãy bà nhìn thấy, bây giờ cô lại thu về một dáng vẻ im lặng, chẳng hề nói ra một chữ kể từ lúc bước vào đây.
“Cô ấy thường im lặng ít nói như vậy.” Sở Lập Thành đọc được suy nghĩ của Lâm Hải Đường, không đợi bà hỏi đã giải thích.
“Vậy sao?” Bà ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Thường Hi: “Ngay cả cái tính này cũng giống, làm ta không thể không nhớ đến Tiểu Vân…”
Nghe thấy tên của mẹ mình, Hạ Thường Hi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Hải Đường, ánh mắt mong chờ nghe bà nói tiếp:
“Mẹ con trước đây cũng ít nói giống con bây giờ vậy, con bé chả bao giờ hỏi han ai điều gì, chỉ biết mở miệng trả lời câu hỏi của người khác thôi.” Mắt bà ngấn lệ, nghẹn ngào kể. “Nhưng ít nhất nó vẫn chịu nói chuyện với ta và anh trai, cũng cố gắng hòa đồng, làm ta đỡ phải lo lắng.”
“Anh trai… là cậu Lâm Dục sao ạ…”
“Con cũng biết anh hai sao?” Bà nhìn cô ngạc nhiên, nhưng trong đầu bà sự sợ hãi còn nhiều hơn cả.
Hạ Thường Hi vẫn trầm mặc nhìn bà, không có ý định trả lời.
“Con… làm sao mà con biết anh trai ta…”
Cô lại nhìn bà một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Con tìm được đến đây, đương nhiên con phải cả sự tồn tại của ông ấy nữa.”
Lâm Hải Đường lúc này chỉ nhìn cô xem xét một chút, sau đó cũng an tâm gật đầu.
“Nhưng mà… cậu Lâm Dục có vấn đề gì sao?” Hạ Thường Hi bất ngờ hỏi.
Ánh mắt Lâm Hải Đường lại hiện lên một tia lo lắng, miệng lưỡi như quấn hết vào nhau không biết phải trả lời như thế nào, nhưng ánh mắt Hạ Thường Hi vẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bà. Tầm mắt bà liền chuyển hướng sang Sở Lập Thành nhờ anh giúp đỡ.
Sở Lập Thành nhận được ánh mắt của bà, hướng về phía Hạ Thường Hi nói khẽ: “Như thế là đủ rồi.”
Đôi mắt Hạ Thường Hi vẫn nhìn Lâm Hải Đường, nhưng sau đó cô lại nghĩ về điều gì khác, cúi đầu nói: “Con muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Được, con cứ nghỉ một chút cho khỏe đi đã.” Lâm Hải Đường lấy lại nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng cũng không quên nói: “Bao giờ có bữa tối dì sẽ cho người gọi con xuống, nếu mệt thì con cứ ngủ một giấc đi nhé, cần gì thì cứ gọi dì.”
“Cảm ơn dì.” Hạ Thường Hi trưng ra nụ cười nhẹ, đợi đến khi cánh cửa phòng đóng lại thì nụ cười cũng dần tắt, tiếng thở dài chậm rãi buông ra.
***
Lâm Hải Đường đóng cửa phòng lại, phía bên kia liền truyền đến tiếng bước chân cùng với giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Nguyệt: “Hải Đường, ba con gọi con đến thư phòng đấy.”
“Con đến ngay.”
Lâm Hải Đường và Bạch Nguyệt cùng rời khỏi hành lang, đi đến chỗ thư phòng lớn, gõ nhẹ vào cánh cửa cho đến khi có người nói vọng ra mới mở cửa bước vào.
Lâm Ngạo Thuấn và Lâm Gia Tuấn đều đã ngồi sẵn trên ghế sofa bằng da trong phòng, trên bàn còn có một bộ ấm trà vẫn còn tỏa khói nóng hổi. Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh chồng, chỉ duy Lâm Hải Đường vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Con biết vì sao ta gọi con đến đúng không?” Lâm Ngạo Thuấn tháo mắt kính xuống đặt lên bàn, thuận tay cầm lấy tách trà nóng.

“Con biết.” Lâm Hải Đường đã trải qua hơn nửa đời người nhưng từ trước đến giờ bà vẫn luôn bị sức áp chế của ba mình dọa sợ. “Con cũng biết cả chuyện ba cho người đi tìm Tiểu Vân suốt gần hai mươi năm nay.”
“Ta cho người đi tìm Tử Vân là để mang nó về đây dùng gia quy mà trừng phạt. Nó tự ý rời khỏi Lâm gia, làm mất mặt Lâm gia, lại còn…” Lời nói của ông tuy có thâm trầm nhưng cũng đồng thời mang theo nộ khí, đến chữ cuối cùng gần như sắp nói ra nhưng vẫn là cố gắng kiềm chế mà thở ra một hơi dài.
“Tử Vân đã mất rồi, ít nhất ba cũng đừng cay nghiệt với em con như vậy nữa, còn cả Tiểu Hi…”
Đáy mắt Lâm Ngạo Thuấn đúng là có chút lưỡng lự, ông bâng quơ nói: “Ngồi xuống trước đi.”
Lâm Hải Đường im lặng ngồi xuống phía đối diện Lâm Gia Tuấn và Bạch Nguyệt, hạ tầm mắt nhìn ấm trà, trầm mặc.
Không gian phòng rơi vào trạng thái im lặng kì dị, biểu tình trên khuôn mặt Lâm Ngạo Thuấn không mấy gì vui vẻ, nhưng cũng không hẳn là khó chịu. Ông cứ lặng thinh không nói gì làm người xung quanh trở nên căng thẳng, hồi hộp đợi ông lên tiếng.
“Theo lời Thường Hi nói thì Tiểu Vân mất vì bệnh bạch cầu.”
Lâm Gia Tuấn là người hiểu rõ Lâm Ngạo Thuấn nhất ở đây, ông ta trầm mặc lâu như vậy là đang bất ngờ trước thông tin Lâm Tử Vân đã mất, dù bề ngoài ông luôn miệng nói không cần đứa con này, nhưng thực chất ông mới là người lo lắng cho Lâm Tử Vân hơn bất cứ ai khác.
“Bệnh bạch cầu…” Lâm Ngạo Thuấn lẩm bẩm, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người vợ quá cố của mình trên giường bệnh.
Lúc ấy 3 đứa con của ông cũng xem như đã lớn, nhưng khi đó Lâm Tử Vân đã sớm trốn đi, còn lại Lâm Dục và Lâm Hải Đường cùng ông đứng bên cạnh giường bệnh của vợ. Người trên giường bệnh đã sớm được phủ khăn trắng, ngay cả một giọt nước mắt ông cũng không hề để nó rơi xuống, trước mặt con, ông không thể cho chúng nhìn thấy ba chúng yếu đuối, bởi vì khi đó và cả bây giờ, ông là trụ cột của cả một Lâm gia to lớn.
Mẹ vợ của Lâm Ngạo Thuấn cũng mắc căn bệnh này, để lại di chứng là vợ của ông cũng bị căn bệnh này cướp đi mạng sống. Ông dùng số cổ phần còn lại của vợ trong tổng công ty để lập một quỹ từ thiện chữa trị cho bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu đang trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng điều ông không ngờ đến chính đứa con gái út của mình cũng mắc phải, ngay cả quỹ từ thiện mà ông tạo ra cũng không thể tìm đến mà cứu lấy con mình.
Đáy lòng ông có chút quặng thắt, ông khẽ phát ra một tiếng thở dài, trầm tĩnh nói: “Con bé kia tên gì?”
Ba người còn lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn ông, mang theo nét bất ngờ.
“Thường Hi, thưa ba.” Lâm Hải Đường nhẹ nhàng trả lời. “Hạ Thường Hi.”
“Hạ Thường Hi? Ba của con bé đó là người nhà họ Hạ sao?”
“Vâng. Là gia đình có tiếng trong giới bất động sản trong nước thưa ba. Nhưng có điều con nghe nói ba của Tiểu Hi cũng đã mất trong một vụ hỏa hoạn.”
“Thật đáng thương…” Bạch Nguyệt không kiềm được thở dài.
Lời nói của bà bất chợt làm Lâm Ngạo Thuấn chú ý, ông vô thức nghĩ về đứa nhỏ lúc nãy ông gặp, dáng vẻ thực sự rất giống đứa con gái út của ông ngày trước. Mẹ của nó rời đi một thân một mình không biết đã gặp biết bao nhiêu chuyện, đứa nhỏ này lại còn mất cả ba lẫn mẹ sớm như thế, đúng là ông trời trêu ngươi…
Lâm Ngạo Thuấn rút ra từ trong túi áo một tấm ảnh, trầm ngâm nhìn. Đó là bức ảnh khi nãy ông lấy từ chỗ Hạ Thường Hi. Ngón tay già cỗi của ông vuốt nhẹ nụ cười của người con gái, đôi mắt nhăn nheo dường như đang dần hiện lên một tầng hơi mỏng.
“Anh, chẳng phải chính anh cũng muốn đưa Tử Vân trở về sao? Huống hồ chi cô bé kia còn là con ruột của cháu gái em, là cháu ngoại của anh đó? Nếu anh chấp nhận đứa nhỏ ấy, chí ít tro cốt của Tử Vân cũng sẽ được chôn cất đàng hoàng ở Lâm Hoa Viên.” Lâm Gia Tuấn chậm rãi nói, cố gắng làm mềm lòng anh trai.
“Chỉ dựa vào một bức ảnh liền có thể nhận là người của Lâm gia chúng ta sao? Quá dễ dàng rồi.” Lâm Ngạo Thuấn trở về dáng vẻ uy quyền như cũ, sắc bén nhìn những người xung quanh.
“Anh rể, thật ra chúng em cảm thấy Tiểu Hi thật sự rất giống Tiểu Vân, có lẽ con bé không hề nói dối.” Bạch Nguyệt tiếp lời, cố gắng thuyết phục ông.
“Việc này chẳng phải chỉ cần xét nghiệm ADN là xong sao?”
Lâm Ngạo Thuấn ngước nhìn Lâm Hải Đường, nheo mắt, sau đó lại cúi đầu nhìn bức ảnh, nụ cười của đôi trai gái trong ảnh vô tình làm ông cảm thấy thật chói mắt. Ông gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Được thôi, xét nghiệm ADN, chúng ta liền có thể làm sáng tỏ chuyện này.”
Vẻ mặt Lâm Hải Đường vừa thả lỏng, thì Lâm Ngạo Thuấn đã lạnh lùng nói tiếp: “Để nó xét nghiệm với Lâm Dục đi.”
Nháy mắt cả ba người còn lại liền sửng sốt, đồng loạt trố mắt nhìn Lâm Ngạo Thuấn.
“Xét nghiệm với anh hai?” Lâm Hải Đường nâng cao giọng. “Tại sao Tiểu Hi phải xét nghiệm với anh hai chứ?”
“Ta bảo xét nghiệm với ai thì cứ thế mà làm, không cần hỏi nhiều.”
“Anh rể.” Bạch Nguyệt lo sợ những gì bà nghi ngờ là thật, liền gấp rút nói. “Xét nghiệm giữa chú với cháu không chính xác bằng với ông bà, anh rể nên tự mình kiểm chứng thì hơn.”
“Vợ em nói đúng đấy anh, trong nhà chúng ta hiện tại anh là người có huyết thống gần với Thường Hi nhất, anh nên là người đi xét nghiệm với con bé.”
Lâm Ngạo Thuấn gấp tấm hình trên tay lại cất trở lại vào túi áo. Thao tác của ông vô cùng từ tốn, nhưng lời nói đi đôi lại nặng nề đến nghẹt thở: “Các người sợ hãi cái gì? Sợ khi có kết quả xét nghiệm, quan hệ của đứa nhỏ kia và Lâm Dục là cha con sao?”
Vẻ mặt của ba người trở nên cứng nhắc, không khí ngưng trệ lại im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây di chuyển. Đó là điều tối kị của đạo đức nhân loại mà bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.

“Tuyệt đối không thể.” Lâm Hải Đường mạnh dạn phản bác.
“Sao chứ?” Lâm Ngạo Thuấn nhướng mắt nhìn bà.
“Con nói chuyện ba nghĩ đến tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Nếu Tiểu Vân…” Bà khựng lại, ánh mắt có chút lưỡng lự. “… nếu anh hai con biết chuyện Tiểu Vân mang thai nhất định sẽ không để em ấy lang bạt bên ngoài như vậy. Vậy nên ba đừng để mọi người nghi ngờ thêm mối quan hệ của Tiểu Hi và anh hai nữa, ba nên đi xét nghiệm với con bé.”
Đáy mắt Lâm Ngạo Thuấn dường như đã có lay động đi không ít, ông trầm mặc nhìn Lâm Hải Đường, suy xét thái độ kiên quyết của bà, sau đó lại nghĩ về Lâm Dục và Lâm Tử Vân.
Thật lòng mà nói, ông không hề ghét bỏ Lâm Tử Vân dù bà là đứa con vô tình vợ chồng ông phải sinh ra, bởi bà là một đứa nhỏ rất biết nghe lời, như một đóa hoa được trưng trong tủ kính. Nhưng ngày mà ông và vợ tìm được đến chỗ ở của Lâm Dục, nhìn thấy cảnh tượng hai đứa con của ông sống với nhau như một cặp vợ chồng thực sự là nỗi ám ảnh ông chưa bao giờ quên được. Nhớ đến, máu huyết của ông lại càng sôi sục.
“Hải Đường, con chưa từng tận mắt nhìn thấy anh trai và em gái của con ở cùng một chỗ nên mới có thể mạnh miệng như vậy. Nhưng dù là không tận mắt chứng kiến, con cũng biết khi đó hai chúng nó trai đơn gái chiếc ở cùng một nhà suốt thời gian dài, có thể xảy ra chuyện gì con còn không tưởng tượng được sao?”
Lời của Lâm Ngạo Thuấn không còn đáng sợ như trước, nhưng mỗi từ mỗi ngữ đều như đinh ốc xoáy sâu vào đầu Lâm Hải Đường. Vào lúc này, Lâm Gia Tuấn đã chen vào cuộc tranh cãi giữa hai người:
“Nhưng dù cho Thường Hi có thật sự là con ruột của cháu trai hay không thì con bé vẫn là cháu ngoại của anh không phải sao?”
“Cậu nói gì?” Lâm Ngạo Thuấn chuyển tầm mắt sang phía em trai.
“Ông à…” Bạch Nguyệt níu tay chồng muốn ngăn cản.
“Dù gì thì trên giấy tờ ba của con bé là người nhà họ Hạ, còn mẹ con bé vẫn là Tử Vân, Thường Hi vẫn là cháu gái của chúng ta và là máu mủ của Lâm gia.” Lâm Gia Tuấn tiếp tục nói: “Các cụ ngày xưa đã nói gì anh không nhớ sao? Đã là máu mủ của Lâm gia thì không thể không nhận, không được để người của Lâm gia phải lưu lạc khắp nơi. Anh hai, anh là người nắm rõ gia quy của nhà chúng ta nhất mà?”
“Cậu…” “Cốc cốc…”
Giữa lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên làm cuộc trò chuyện bị đứt gãy. Tiếng từ ngoài cửa vọng vào: “Lão gia, cậu cả về rồi ạ.”
“Cho vào đi.” Lâm Ngạo Thuấn nói, quay trở về dáng vẻ nghiêm nghị như bình thường.
Cảnh cửa thư phòng mở ra, người trong phòng từ trạng thái căng thẳng chuyển sang trạng thái giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vào lại vô cùng gượng gạo.
Một bóng người cao lớn bước vào, trong bộ vest màu xanh đen thẳng thớm, người đàn ông có chút đứng tuổi mang theo sự uy quyền khác lạ vào thư phòng rộng lớn. Khác với cảm giác khiến người khác sợ hãi từ Lâm Ngạo Thuấn, người này lại tỏa ra một loại cảm giác làm người khác si mê, phải tự nguyện cúi đầu.
Sau khi cánh cửa phía sau đóng lại, Lâm Dục tay cầm cặp công vụ đi đến bên cạnh chỗ ghế sofa cúi đầu chào.
“Thưa ba, cậu hai, mợ hai.” Sau đó tiếp tục ngạc nhiên nhìn Lâm Hải Đường. “Hôm nay sao lại tập trung hết ở đây vậy?”
“À…” Lâm Hải Đường đang ấp úng, thì Lâm Gia Tuấn đã chen vào: “Không có gì đâu, con đến gặp ba con có chuyện gì à?”
Trên khuôn mặt trung niên của người đàn ông vẫn có thấp thoáng ánh nghi ngờ, nhưng ông không buồn để tâm đến, mở cặp công vụ ấy ra sấp tài liệu dày đặt lên bàn làm việc ở phía sau.
“Con đến đưa vài tài liệu ở Cotswolds mà ba con yêu cầu thôi.”
Xong việc, Lâm Dục xoay người muốn rời đi. “Con xin phép.”
“Anh hai…” Lâm Hải Đường quay người về phía ông ở chỗ cửa phòng. “Anh có muốn ăn nhẹ không? Em cho người chuẩn bị.”
Lâm Dục nở nụ cười nhạt, từ chối: “Anh vẫn còn no, đợi mấy đứa nhỏ về rồi ăn cơm cũng được. Em rể lúc nãy không có ăn trưa, em xuống xem cậu ta thử.”
“À… Vâng.” Lâm Hải Đưởng có hơi ngớ người, sau đó cũng đứng dậy, rời đi cùng Lâm Dục.
Căn phòng trở về yên tĩnh với ba người còn lại. Ba người lớn nhất trong gia đình đều cùng mang một tâm trạng rối rắm, đối với việc xuất hiện bất ngờ của Hạ Thường Hi thật sự là đã làm khó bọn họ rồi.
“Vậy… chúng ta nên nói thế nào về Tiểu Hi với Lâm Dục đây?” Bạch Nguyệt sốt sắng hỏi.
“Cũng không thể giấu cả đời.” Lâm Gia Tuấn lắc đầu, cầm lấy tách trà muốn hớp một ngụm, nhưng trà trong tách đã sớm nguội, làm ông nhăn nhó đặt về chỗ cũ.
“Em trai.” Lâm Ngạo Thuấn đột nhiên thở dài, giọng nói khàn khàn chất chứa đầy tâm tư. “Giúp anh gọi luật sư Wilson, sau đó cậu và vợ có thể về phòng nghỉ ngơi được rồi.”
Lâm Gia Tuấn và Bạch Nguyệt không còn đoán được người đàn ông già nua này muốn gì nữa, hai người ậm ừ, sau đó cùng đứng dậy dìu nhau rời khỏi thư phòng.
Khói từ ấm trà đã sớm biến mất, nhưng Lâm Ngạo Thuấn vẫn cầm lấy rót thêm trà vào tách. Tách trà của ông lạnh ngắt như không khí bên ngoài, cũng đắng chát như tâm trạng của ông ngay lúc này. Ông uống sạch tách trà, sau đó lại rút ra tấm hình trong túi, nét dịu dàng trong mắt hiện lên, hướng về phía người con gái trong ảnh.
“Tiểu Vân… Đứa bé mà con sinh ra là của Tiểu Dục, đúng không… Nên con mới liều mạng trốn đi, rời khỏi chúng ta...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.