Lâm gia là một một gia đình quý tộc nhỏ chuyên nuôi trồng và nghiên cứu thực vật, đặc biệt là các loài thực vật quý chuyên dùng để điều chế hương liệu. Chỉ có những người am hiểu nhiều về các gia đình xưa mới biết đến Lâm gia - một trong những số ít các gia đình đủ điều kiện để định cư và có ảnh hưởng ở nước ngoài, vì vậy số người biết đến Lâm gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lâm gia sinh con đẻ cái rất ít, cốt yếu là để chuyên tâm củng cố và bồi dưỡng người của Lâm gia thật tốt, tránh để con cháu người tài kẻ mọn. Bọn họ cũng có truyền thống giống như Hạ gia, cả gia đình lớn sống cùng nhau trong một căn biệt thự ở Nottingham nước Anh, thuận tiện quản lí cơ đồ. Thông thường con dâu Lâm gia sinh nhiều nhất là hai mặt con, nhưng mẹ của Lâm Tử Vân, tức là bà ngoại của Hạ Thường Hi vì không sử dụng biện pháp an toàn kịp thời nên lại mang thai thêm một đứa con gái ngoài ý muốn. Bà ấy cũng mắc bệnh bạch cầu, cũng vì lâm bệnh nặng mà mất đi, nhưng bà may mắn hơn con gái của mình, có thể sống gần như trọn vẹn hơn nửa đời người, căn bệnh đó cuối cùng lại di truyền sang đứa con gái nhỏ là Lâm Tử Vân. Bà để lại cho chồng của mình – Lâm Ngạo Thuấn ba đứa con: Lâm Dục, Lâm Hải Đường và Lâm Tử Vân. So với hai anh chị của mình, Lâm Tử Vân ít được quan tâm hơn dù bà là con gái út, nhưng Lâm gia là gia đình nề nếp, nên dù cho Lâm Tử Vân là ngoài dự định được sinh ra vẫn được chăm sóc giáo dục rất cẩn thận. Tình cảm gia đình của Lâm gia cũng đặc biệt thắm thiết, có lẽ vì vậy mà đối với sự thân mật kì lạ giữa Lâm Dục và Lâm Tử Vân không hề khiến bọn họ chú ý, cứ thế, một loại tình yêu cấm kị vô tình nảy sinh giữa hai anh em họ. Lâm Dục – con trai trưởng của Lâm gia, là người thừa hưởng mọi tinh hoa tốt đẹp nhất của nhà họ Lâm, mang trong người thiên phú bẩm sinh về các loài hoa, đặc biệt nhạy cảm với mùi hương. Ông vừa có tài, vừa có khí chất, vì vậy ngay từ thời thanh niên đã có không ít thiếu nữ theo đuổi. Lâm Tử Vân – con gái út của Lâm gia, là đóa hoa bí ẩn mà Lâm gia vẫn luôn cất giấu. Nếu như Lâm Hải Đường vừa mạnh mẽ vừa hoạt bát, thì Lâm Tử Vân ngược lại là người khép kín, nhưng đồng thời vẫn luôn cố gắng cởi mở giao tiếp với bên ngoài. Bà được sinh ra là chuyện ngoài ý muốn, vì vậy từ nhỏ bà đã biết thân biết phận, yên thân một chỗ làm tròn vai trò tiểu thư khuê các nhà họ Lâm. Hai con người tưởng chừng như khác biệt như vậy, nhưng số phận lại đẩy bọn họ vào cùng một chỗ. Ngày Lâm gia phát hiện hai người lén lút sống riêng và xảy ra quan hệ, Lâm Tử Vân bị giam lỏng trong biệt thự, còn Lâm Dục bị dồn ép chuyện kế thừa sản nghiệp Lâm gia, tất cả đều là để chia rẽ hai người. Sau đó Lâm Tử Vân mất tích, người nhà họ Lâm ngoài mặt tỏ ra không cần đứa con gái này, nhưng vẫn luôn âm thầm cho người tìm kiếm. Chỉ là bọn họ không nghĩ đến, Lâm Tử Vân đã sớm trốn về Trung Quốc, mãi vẫn không để họ tìm thấy. Tài liệu trên tay ghi rất rõ từng thông tin từng chi tiết về Lâm Dục và mẹ cô. Hạ Thường Hi biết mẹ mình là người đến từ nước Anh, nhưng cô chưa từng dám nghĩ thân thế của bà ấy lại lớn như vậy. Và người đàn ông tên Lâm Dục kia… Cô theo đúng đạo lí phải gọi ông ta một tiếng “cậu”, nhưng ông ta và mẹ cô lại từng dan díu với nhau… Đây là loại quan hệ rắc rối gì vậy? Có lẽ ngay cả ông trời cũng không hiểu nổi. Hạ Thường Hi lật thêm vài trang, một phong thư rơi ra trên đùi cô. Cô mở phong thư, bên trong là hai đơn thuốc. Nội dung của hai đơn thuốc hoàn toàn khác nhau, một đơn thuốc là do Hạ Hầu Quân yêu cầu, một đơn thuốc còn lại là của Hạ Quân Phàm. Nhưng chỉ có đơn thuốc của Hạ Hầu Quân được kí xác nhận. “Cái này là như thế nào?” Hạ Thường Hi ngẩng đầu nhìn Phong. Phong nhìn cô đăm chiêu một lúc rất lâu, sau đó mới nói: “Đây là đơn thuốc dành cho Hạ phu nhân. Đơn thuốc có chữ kí của Hạ tiên sinh là do bác sĩ riêng của phu nhân kê cho, còn cái còn lại của Hạ Hầu Quân là do ông ta đánh tráo.” Nghe vậy, mi tâm Hạ Thường Hi liền vô thức nhăn lại. “Đánh tráo?” “Bệnh của Hạ phu nhân đáng lẽ sẽ không chuyển biến nặng như vậy, nếu như Hạ Hầu Quân không cho người đổi thuốc của bà ấy.” Phong vừa dứt lời, ngọn lửa phẫn nộ chẳng mấy chốc liền dâng lên trong mắt Hạ Thường Hi, người đàn ông luôn dùng khuôn mặt hiền từ đó nhìn cô lại chính là người khiến mẹ cô mất sớm, chính là người trước đây vẫn luôn miệng nói bản thân luôn xem con dâu như con ruột trong nhà. “Ông ta vì coi thường thân phận của mẹ tôi mà lại đẩy bà ấy vào con đường chết.” Cô căm hận nghiến răng. “Cô chắc sẽ không nghĩ đó là lí do ông ta làm ra chuyện tiểu nhân đó chứ, tiểu thư?” Ánh mắt của Phong sâu xa nhìn cô, không còn là vẻ lạnh lùng lúc nãy nữa, thay vào đó là sự cảm thông kì lạ hiện trong đáy mắt. Hạ Thường Hi không hiểu ý tứ của Phong, anh ta liền hất nhẹ cầm, bảo cô lật sang trang tiếp theo. Trang giấy kế đó là một tờ giấy kết quả xét nghiệm, phía trên ghi rất rõ hàng chữ in đậm “Kết quả xét nghiệm ADN”. Đột nhiên Hạ Thường Hi có cảm giác chột dạ, nhìn tiêu đề, cô lại nghĩ đến một chuyện mà cho dù trời có sập cô cũng không muốn nghĩ đến. Một trang giấy dài ghi rất nhiều thứ, toàn bộ đều là tiếng Anh, nhưng Hạ Thường Hi có giỏi ngoại ngữ như thế nào cũng không hiểu được những con chữ này là gì, điều mà cô quan tâm nhất chính là dòng chữ ở cuối trang. Khoảnh khắc đọc được dòng chữ đó, đôi con ngươi Hạ Thường Hi liền lay động, ngón tay khẽ động, mép giấy run lên. Một tay cô khó nhọc giữ chặt tờ giấy, một tay che miệng lại sợ hãi, ánh mắt ẩn hiện một tầng hơi nước. Giờ khắc này Hạ Thường Hi ước rằng bản thân có thể mất đi thị giác, bởi vì trên giấy viết rất rõ sáu chữ “Hạ Quân Phàm” và “Hạ Thường Hi”, kết quả phân tích ghi rõ tỉ lệ phần trăm ADN tương đồng là 0, hai người không cùng huyết thống… Vậy… bọn họ không phải cha con sao? Không chỉ một mình Hạ Thường Hi, mà Sở Lập Thành ngồi bên cạnh cô cũng sững sờ, nếu không phải đây là tập tài liệu do chính Phong đưa cho, anh tuyệt đối cũng không bao giờ nghĩ được đến sự tình này. Lúc này, ngón tay Hạ Thường Hi thậm chí còn không giữ nổi một tờ giấy nữa, tài liệu trên tay cứ thế rớt xuống đất, Sở Lập Thành liền cúi người nhặt lên, một bản xét nghiệm khác lại đập vào mắt anh. Sở Lập Thành nhíu mày đọc từng chữ, cuối cùng hai mắt liền cứng đờ. Cảm nhận người bên cạnh mình đột nhiên trở nên cứng ngắc, Hạ Thường Hi theo linh tính khẽ nhìn anh, cầm lấy tờ giấy trong tay anh. Lần này, cũng là tên cô được ghi trên giấy, nhưng cái tên bên cạnh đã đổi thành “Lâm Dục”. Một dự cảm chẳng lành lại nổi lên trong đầu Hạ Thường Hi, mà dự cảm này rất có khả năng lại chính là sự thật…
Ánh mắt cô nhanh chóng dời xuống cuối trang, hàng chữ tiếng Anh được đánh máy cẩn thận ghi rõ: “Kết quả xét nghiệm: ADN tương đồng 99,999%. Kết luận: quan hệ huyết thống cha – con.” Não bộ Hạ Thường Hi ngay lập tức liền trống rỗng, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là mối quan hệ giữa cô và Lâm Dục là qian hệ cha - con, nhất thời cô giống như chết đứng, không hề nhúc nhích dù chỉ một phân. “Tôi đã đoán trước hai người sẽ phản ứng như thế này mà.” Phong day day mi tâm, anh đột nhiên suy nghĩ có phải chuyện mình đưa tập tài liệu này ra có phải là một quyết định sai lầm hay không. Ánh tà dương chói chang cuối cùng biến mất, bóng đêm bao phủ lấy căn phòng, đèn cảm ứng tự động sáng lên, nhưng không đủ chiếu sáng hết không gian. Sự im lặng chết chóc tràn ngập trong phòng làm việc, nếu người ngoài bước vào, nhất định sẽ bị cái không khi ngột ngạt này dọa chết. Tiếng chuông báo giờ tan tầm vang lên, xé toạc sự tĩnh mịch đáng sợ này, kéo Hạ Thường Hi trở về thực tại, nhưng cô vẫn luôn để mắt vào một nơi vô định, không hề mở miệng lên tiếng. “Cậu chắc chắn đây là bản kết quả xét nghiệm thật chứ?” Sở Lập Thành nặng nề hỏi. “Hạ tiên sinh tự mình theo dõi toàn bộ quá trình phân tích ADN, cậu không cần phải nghi ngờ.” “Không thể nào! Hạ phu nhân chỉ liên lạc với Lâm Dục qua điện thoại, còn lại toàn bộ thời gian đều ở bên cạnh Hạ tiên sinh, không thể nào dẫn đến kết quả như thế này được.” “Cậu nói đúng, nhưng cậu nói thiếu mất chuyện Lâm Dục đến tìm Hạ phu nhân.” Một câu nói của Phong giống như sét đánh ngang tai, Hạ Thường Hi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chứa đầy sợ hãi xen lẫn mệt mỏi. “Ba tuần trước hôn lễ của Hạ tiên sinh và phu nhân, Lâm Dục đã đến Hoa Sơn tìm bà ấy. Lúc đó Hạ tiên sinh đang đi công tác, Lâm Dục một mực kéo Hạ phu nhân đi, sau đó bà ấy không trở về biệt thự suốt hơn một tuần.” “Chẳng phải mẹ tôi sau đó vẫn ở cùng ba sao? Tôi vẫn có khả năng là con của ông ấy mà?” Hạ Thường Hi bất ngờ lên tiếng. “Từ lúc Hạ tiên sinh gặp phu nhân ở quán bar đến lúc kết hôn, ngài ấy vẫn luôn chờ phu nhân đồng ý cho phép mình chung chăn chung gối, lúc phu nhân đến Hoa Sơn cũng là hai người ngủ phòng riêng.” “Không thể nào…” Cô bất lực kêu lên, chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến. “Đó là sự thật, lúc phu nhân thử thai, vừa vặn lại là 3 tuần sau khi gặp Lâm Dục.” Hạ Thường Hi hoàn toàn mất hết hy vọng. Hóa ra… cô không phải con của Hạ Quân Phàm… Hóa ra… cô chính là kết tinh của một tình yêu cấm kị… Hóa ra… vì cô mà mẹ mới phải ra đi sớm như vậy… Hiện tại cô đã hiểu vì sao Hạ Hầu Quân lại ác độc khiến mẹ cô mất sớm như vậy, bởi vì ông ta đã sớm biết cô không phải cháu ruột của Hạ gia, những nếu đã biết như vậy, tại sao ông ta không để cô đi cùng mẹ cô luôn đi? Mọi nỗ lực dồn nèn đều bay đi hết, nước mắt cô rơi thành từng giọt nặng trĩu xuống hai bên má, cả cơ thể ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh, cô úp mặt vào ngực anh, vỡ òa. Sở Lập Thành bao trọn vòng tay mình ôm lấy cô, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, anh vỗ nhẹ đầu cô, bây giờ anh chỉ có thể làm như vậy, vì hiện tại anh biết chẳng có loại ngôn từ nào có thể xoa dịu nỗi đau của cô được. Ngồi đối diện với hai người, Phong vẫn luôn duy trì một loại biểu cảm không tên. Anh ta lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt. “Tôi đã nói trước rằng mọi chuyện không mấy dễ chịu, có những chuyện tốt nhất cô không nên tìm hiểu.” Sở Lập Thành quăng cho anh ánh mắt cảnh cáo, nhưng anh không để tâm, tiếp tục dùng đôi mắt băng lãnh nhìn hai người. “Anh biết hết mọi chuyện từ trước rồi sao?” Sở Lập Thành hỏi. “Bí mật này đã được giấu kín 15 năm rồi. Lúc Hạ tiểu thư 3 tuổi, Lâm Dục có đến gặp Hạ tiên sinh một lần, ngài ấy nhân cơ hội lấy được mẫu tóc, bảo tôi đi làm xét nghiệm. Những không ngờ Hạ Hầu Quân lại truy ra được chuyện này.” “Ông ta đến tìm Hạ tiên sinh làm gì?” “Gửi thiệp cưới, xem như là chấm dứt quan hệ với Hạ phu nhân.” Hạ Thường Hi ở trong lòng Sở Lập Thành không hề ngừng khóc dù chỉ một giây, nghe Phong nói, tiếng cô nức nở càng dồn dập hơn, rơi vào tai Sở Lập Thành chỉ càng khiến anh đau lòng. Cô cứ khóc mãi, bao nhiêu uất ức tích tụ bấy lâu nay không hiểu sao đều tuôn ra cùng một lúc, đến khi kiệt sức, cô liền ngất vào lòng anh. Sở Lập Thành bế Hạ Thường Hi vào phòng nghỉ, đắp chăn cho cô cẩn thận sau đó mới rời đi. Anh trở về phòng làm việc lấy ra một chai Hennessy XO và hai ly rượu đem đến phòng làm việc của cô. Anh khui chai rượu, rót cho bản thân và Phong mỗi người một ly. Đáng lẽ ra bọn họ không nên uống rượu ở phòng của cô, nhưng anh muốn trông chừng cô, nên không còn cách nào khác đành uống rượu ở đây. Bóng tối bao phủ lấy căn phòng và cả hai người đàn ông, chỉ có ánh sáng từ cửa số sát đất hắt vào, phản chiếu qua chai thủy tinh sang trọng. “Quá nghiệt ngã.” Phong lắc lắc ly rượu, vừa nhìn mặt nước sóng sánh trong ly vừa nói.
“Nói về độ tàn nhẫn, cô ấy vẫn cần phải học hỏi cậu.” Sở Lập Thành chưa có ý định nâng ly rượu, chỉ vắt chéo chân ngồi đối diện Phong. “Cậu xót sao?” “Thường Hi vẫn còn nhỏ, cô ấy đi đến được bước này cũng không phải chuyện dễ dàng.” “Hai người tính thách đấu với Shen và Innal chỉ bằng một công ty thời trang mới nổi?” “Chúng tôi vẫn còn một công ty bất động sản. Cậu đừng quên Hạ tiên sinh là người dạy cậu đánh người, cũng đồng thời là thầy dạy toán của tôi.” Sở Lập Thành cuối cùng cũng nâng ly rượu lên, sải dài cánh tay tự đơn độc chạm ly với Phong, ngửa đầu uống một ngụm. Nhìn thái độ của anh, Phong chỉ nhẹ nhàng nhếch mép: “Xem như đệ tử không làm phụ lòng sư phụ.” Anh ta cũng nâng ly uống một chút rượu. “Chỉ là không ngờ đệ tử là cậu lại còn dám ăn đậu hũ con gái của sư phụ nữa.” “Nhiều năm không gặp, tôi phát hiện cậu nói nhiều hơn trước.” “Chê tôi một tiếng nữa thì hai người tự mà đi đối phó với bọn người kia đi.” Phong lườm anh sắc lạnh. “Cậu nói hùng hồn như vậy, là có kế sách gì sao?” Phong lại tiếp tục im lặng, ánh mắt có vẻ như đang cười, nhưng vẫn lạnh lẽo rét buốt. Anh cầm ly rượu trong tay uống cạn sạch, sau đó đan hai tay chống lên đùi, khom lưng làm ra điệu bộ suy tính. “Lúc tôi đi theo Hạ tiên sinh, cậu biết các anh lớn dạy tôi điều gì không?” Sở Lập Thành không trả lời, mà bản thân Phong cũng không cần anh trả lời câu hỏi đó. “Bọn họ dạy tôi rằng, muốn cầm trịch một trận đấu, cậu cần có hai thứ: tốc độ và nhược điểm của đối phương.” Ngữ điệu của Phong lạnh lẽo hệt như con người của anh. “Tốc độ là khả năng của cậu, còn muốn có nhược điểm của đối phương, cậu cần phải tự tìm phương pháp mà nắm bắt. Nhưng may mắn chính là cậu đang có một vũ khí rất hùng mạnh để giúp cậu làm được chuyện đó.” “Là cái gì?” Sở Lập Thành cũng bắt chước tư thế của Phong, hiếu kì hỏi. Phong trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, hít một hơi sâu, rồi nhả ra ba chữ: “Chính là tôi.” Im lặng. Sở Lập Thành nhìn Phong, Phong cũng nhìn Sở Lập Thành. Hai người đàn ông nhìn nhau, một người nhếch mép cười ranh ma, một người híp mắt khinh thường. “Bệnh tự luyến của cậu là do bán hoa mà phát sinh à?” “Này, đừng coi thường khả năng của tôi, cậu hiểu tôi mà đúng không?” Phong hất mặt tự kiêu. Nhưng Phong nói đúng, anh ta hành động vừa mau lẹ vừa chuẩn xác, dựa vào những gì Sở Lập Thành biết về Phong, anh ta tuyệt đối là người vô cùng phù hợp để ứng cử vào vị trí nguy hiểm này. “Nhưng nếu tôi giúp cậu làm gián điệp, cậu phải đáp ứng một điều kiện khác của tôi.” Sở Lập Thành ngả người dựa vào sofa, thong thả nói: “Nói đi.” Phong khẽ liếm môi quyến rũ, rơi vào mắt Sở Lập Thành liền khiến anh vô cùng buồn nôn. Anh ta ngập ngừng một chút, cuối cùng mới mở miệng: “Cậu cung cấp chỗ ở cho tôi, bao luôn mọi chi phí sinh hoạt, tôi sẽ giúp cậu.” Loại yêu cầu gì đây? Sở Lập Thành mím môi cố nhịn cười. “Đàn ông như cậu cũng nói ra được câu này sao?” “Đàn ông thì sao chứ? Người ngồi ghế da kí hợp đồng như cậu không hiểu nỗi khổ của người làm vườn như tôi đâu. Tôi chỉ có tiệm hoa làm vốn, chuyển đến Thiên Tân biết phải sống dựa vào ai?” “Vậy thì về nhà tôi mà ở.” “Cậu ở đâu?” Sở Lập Thành không nói gì, im lặng dùng ánh mắt nói ra câu trả lời. “Hai người sống chung?” Phong sửng sốt, đây là lần anh trưng ra loại biểu cảm phong phú nhất từ lúc hai người gặp lại. “Không hẳn, chuyện dài lắm.” Sở Lập Thành cười khẽ, lấy trong túi quần ra thẻ từ ném cho anh. “Tự bắt xe về đi, tôi đợi cô ấy tỉnh lại rồi về sau.” Phong chụp lấy thẻ từ, ánh mắt giễu cợt nhìn Sở Lập Thành, cuối cùng vẫn là không nói lời nào xoay người đi. Cứ như vậy, cả căn phong u tối chỉ còn mỗi bóng dáng cô độc của người đàn ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]