Hạ Thường Hi tắm rửa xong, uống ly sữa nóng mà Sở Lập Thành đã pha sẵn, sau đó ngồi xuống trước bàn học trước đây của cô trong phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ dày đã cũ. Đây là cuốn sổ mà Phương Tư Nghi đưa cho cô, chỉ nhìn qua cô đã thầm đoán được đây có lẽ là nhật ký của mẹ ngày trước. Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi lật cuốn sổ ra, nét chữ thanh mảnh, đẹp đẽ của mẹ liền đập vào mắt, nhưng nét chữ lại không giống như của người Hoa viết, có lẽ mẹ rất ít khi sử dụng tiếng Trung. "Ngày 13 tháng 8 năm 1999. Dục tặng cho mình cuốn sổ này, anh ấy nói nếu như có chuyện không vui mà không thể giãi bày hãy viết vào đây. Nhưng anh ấy lại không biết rằng thứ duy nhất mình không thể giãi bày chính là tình cảm của mình đối với anh ấy. Hôm nay mình đến trường tìm anh ấy, không ngờ anh ấy lại được nhiều cô gái theo đuổi như vậy. Bọn họ rất cao, có lẽ vì vậy mà anh ấy không nhìn thấy mình." Mẹ nhắc đến một người đàn ông tên Dục, Lâm Dục? Là người đàn ông đã gửi bức thư đó cho mẹ sao? "Ngày 15 tháng 8 năm 1999. Hôm nay mình nhìn thấy Dục hôn một người bạn cùng lớp với mình, cảm giác thật khó chịu." "Ngày 25 tháng 8 năm 1999. Đã gần 1 tuần trôi qua rồi, ngày nào cũng nhìn thấy Dục đến tìm bạn cùng lớp của mình, mình thật sự không thích chút nào. Rõ ràng anh ấy thuận đường có thể đưa mình về, nhưng lại một mực muốn cùng bạn nữ kia đi riêng. Phải chi có một người con trai nào đó cũng giống như anh ấy đến quan tâm mình, mình sẽ không cô đơn như vậy." "Ngày 3 tháng 9 năm 1999. Mình được một bạn nam tỏ tình, mình đã kể cho Dục biết, trông anh ấy có vẻ rất khó chịu, không lẽ trong tim anh ấy mình cũng có chiếm một phần quan trọng sao? Mình không chắc nữa, nhưng mình cảm thấy vui lắm." "Ngày 5 tháng 9 năm 1999. Dục hôn mình! Chúa ơi, cảm giác thật lạ. Hóa ra cảm giác khi hôn là như thế, môi của anh ấy rất mềm, còn có vị bạc hà thơm thơm nữa, đột nhiên mình lại muốn được hôn anh ấy một lần nữa. Mình có nên sang phòng anh ấy bây giờ không? Sợ là Dục đã ngủ mất rồi." Mẹ cô ở cùng một nhà với người đàn ông tên Lâm Dục kia sao? Hạ Thường Hi nhẩm tính, dựa vào thời gian để trong nhật kí, lúc này mẹ cô chỉ mới có 16 tuổi, chắc chắn không thể nào lại ra ngoài sống cùng người lạ được. Cô lại lật sang trang khác, đó đã là hơn một tháng sau, ánh mắt lướt qua vài dòng chữ, sau đó trừng mắt mở to. "Ngày 18 tháng 10 năm 1999. Tối qua mình đã ngủ lại ở phòng của Dục, chúng mình đã làm tình. Mình chưa bao giờ nghĩ làm tình sẽ đau như vậy, nhưng anh ấy rất nhẹ nhàng, mình cảm thấy nó cũng không quá đau, lúc sau còn cảm thấy rất thoải mái. Nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, anh ấy lại nói ra điều mà cả hai đứa đều đang trốn tránh: chúng mình vừa ăn phải trái cấm, phạm phải tội loạn luân. Dục quỳ gối bên cạnh mình, anh ấy nói xin lỗi vì đã uống say. Không lẽ tất cả chỉ là say thôi sao?" Hạ Thường Hi không thể tin được những gì mình vừa đọc. Mẹ cô loạn luân? Người tên Lâm Dục đó... người đó là người thân ruột thịt của mẹ sao? Chuyện này là giả, chắc chắn không thể nào có chuyện hoang đường như vậy... Cô lại lật tiếp một trang khác, mong chờ một sự thật tươi sáng, nhưng không thể... "Ngày 20 tháng 10 năm 1999. Dục dọn ra ở riêng rồi, anh ấy đang trốn tránh mình. Anh ấy ghét mình như vậy sao?" "Ngày 28 tháng 10 năm 1999. Mình nhớ Dục quá, đã rất lâu rồi không gặp anh ấy. Mình tự hỏi liệu Dục có nhớ mình không dù chỉ là một chút? Thật hận số phận, nếu chúng mình không phải là anh em, chúng mình đã không biến thành loại quan hệ như thế này." Trong trang nhật ký này, mẹ cô đã khẳng định mối quan hệ của bà ấy với người đàn ông tên Lâm Dục kia, hay chính xác hơn là cậu ruột của cô. Như vậy nghĩa là mẹ thật sự đã ăn trái cấm... Hạ Thường Hi không dám tin vào sự thật này, mẹ cô vì sao lại vướng vào loại tình yêu cấm kị đó?
"Ngày 1 tháng 11 năm 1999. Ngày mai mình sẽ viện cớ đến tìm Dục, dù cho anh ấy làm gì mình cũng sẽ không rời khỏi anh ấy. Dù chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy như một người em gái bình thường, mình cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Dục, mình không có gì hối tiếc nữa." Những ngày tiếp theo, mẹ cô đã đến ở nhà Lâm Dục. Mẹ không nói rõ hai người có tiếp tục phát sinh loại chuyện kia hay không nhưng mỗi ngày bà đều kể rất chi tiết về cuộc sống hằng ngày của mình ở nhà Lâm Dục. Buổi sáng đi học, buổi tối lại về nhà nấu bữa tối cho ông ta. Đến một trang giấy khác, trong đó có đính một bức ảnh polaroid kiểu cũ. Trong ảnh là mẹ cô khi còn trẻ và một người đàn ông. Ông ta trông rất anh tuấn, đôi mắt và nụ cười giống y hệt như mẹ cô, hai người ở bên cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi, nhưng họ lại là anh em ruột... Bắt đầu từ trang giấy đó về sau, mỗi ngày mẹ cô đều đính một bức ảnh của hai người họ. Chỉ nhìn vào những bức ảnh trong nhật kí, Hạ Thường Hi cũng có thể hình dung được cuộc sống của mẹ cô khi đó hạnh phúc đến mức nào. Cô tiếp tục lật, sau đó dừng lại ở một trang giấy, trang giấy này đều những dấu vết nước mắt đã khô, không lẽ mẹ đã khóc khi viết nhật kí vào ngày đó sao? "Ngày 24 tháng 12 năm 1999. Ba mẹ đã biết rồi, bọn họ đã nhìn thấy cả rồi! Dục bị vệ sĩ lôi đi, bọn họ kéo anh ấy trên tuyết, không hề có nửa điểm thương tiếc! Mình thì bị mắng rất nhiều, mẹ nói mình và Dục là nỗi ô nhục của gia đình, mẹ nói rằng đáng lẽ chúng mình không nên được sinh ra trên đời này..." Vậy là mẹ và cậu đã bị phát hiện, đó là lí do vì sao mẹ lại khóc khi viết trang nhật kí này... "Ngày 28 tháng 12 năm 1999. Dục bị nhốt dưới hầm, mình nghe người làm nói anh ấy sẽ bị phạt như vậy cho đến năm mới, có lẽ anh ấy cô đơn và lạnh lẽo lắm. Mình lại bị giam lỏng trong phòng như thế này, không thể nào đi thăm anh ấy được, mình có phải quá vô dụng không?" "Ngày 2 tháng 1 năm 2000. Bây giờ mọi hành động của mình đều bị vệ sĩ giám sát. Phòng của mình và Dục ở cạnh nhau, nhưng lại không thể gặp nhau được. Điện thoại và máy tính đều bị tịch thu rồi, Dục liều mạng leo qua phòng mình bằng ban công, nằm trong vòng tay anh ấy, mình mới có thể cảm giác yên bình." "Ngày 10 tháng 1 năm 2000. Mình bị ép đi xem mắt. Đối phương là một người đàn ông người Anh lớn hơn mình tận 15 tuổi, anh ta mặc dù rất đẹp trai và lịch sự, nhưng mình chỉ ước người đó là Dục." "Ngày 16 tháng 1 năm 2000. Ba mẹ kiên quyết gả mình cho người đàn ông kia. Dục đã nghĩ ra cách giúp mình trốn khỏi đây rồi, anh ấy bảo mình trở về Trung Quốc, đó là nơi vừa an toàn vừa khó có thể tìm người. Ngày mai mình sẽ cùng Dục tìm cách trốn đi, nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy có điều không lành như vậy?" Trang giấy tiếp theo là 6 ngày sau, còn có kẹp một tấm vé máy bay đã rách nát, vậy là mẹ cô đã trở về Trung Quốc an toàn. "Ngày 22 tháng 1 năm 2000. Cuối cùng mình cũng đã tìm được chỗ ngủ. Ngày mình và Dục trốn đi ba mẹ đã phát hiện, cuối cùng mình lại đơn độc không hành lí mà rời đi. Nhưng thật may mắn, số tiền ít ỏi trong túi mình vừa hết mình lại được nhận vào quán bar này. Đợi khi nào đủ tiền, mình sẽ mua điện thoại tiếp tục giữ liên lạc với Dục ở bên kia." Hạ Thường Hi bần thần, cô không thể tưởng tượng nổi mẹ cô đã sống lang bạt trong suốt thời gian đó như thế nào. Một cô gái một thân một mình không tiền bạc, lưu lạc ở nơi xa lạ như vậy đã phải kiên cường đến mức nào? "Ngày 24 tháng 2 năm 2000. Chị Tư Nghi mua giúp mình một chiếc điện thoại, cuối cùng cũng có thể liên lạc cho Dục rồi. Mình nhớ anh ấy, nhớ luôn cả nước Anh thân yêu nữa."
"Ngày 28 tháng 2 năm 2000. Gần đây hình như Dục rất mệt mỏi, giọng của anh ấy qua điện thoại rất khó nghe, tối hôm qua còn ngủ quên trong lúc nói chuyện với mình, có lẽ ở Anh đã có chuyện gì đó xảy ra rồi..." "Ngày 2 tháng 4 năm 2000. Linh cảm của mình chưa bao giờ sai. Hóa ra ngày mình trở về đây, Dục bị ba mẹ trách mắng rất dữ dội. Dục mỗi ngày phải nghe những lời đay nghiến của ba mẹ, anh ấy là con trai, làm sao lại có nghe những lời như vậy được chứ? Nếu không phải vì mình, không phải vì muốn giúp mình trốn đi, Dục sẽ không cần phải nhẫn nhịn như vậy. Mình đúng là một đứa con gái tồi tệ." "Ngày 12 tháng 4 năm 2000. Hôm nay các chị đi khám sức khỏe định kì, chị Tiểu Lam và chị Tiểu Lộc có thai rồi, nhưng quản lí lại một mực yêu cầu các chị ấy bỏ đứa bé đi. Nếu là mình, mình sẽ đi tìm một công việc khác. Tuy cha đứa bé là ai cũng khó mà xác định được, nhưng đã là máu mủ ruột thịt của mình thì sao lại nói bỏ là bỏ được? Haiz, mình cũng muốn sinh cho Dục một đứa trẻ, dù trai hay gái mình chắc chắn rằng anh ấy đều sẽ thích. Nhưng bây giờ gặp nhau còn không được, nói chi đến chuyện sinh con cơ chứ?" Những trang nhật kí tiếp theo toàn bộ đều là cuộc sống hằng ngày của mẹ cô ở quán bar Huyễn Phù. Mặc dù đã từng nghe Phương Tư Nghi nói qua, nhưng đọc từng dòng từng chữ mà mẹ cô viết lại, Hạ Thường Hi cảm giác như sống mũi mình cay cay, khóe mắt hiện lên tầng hơi nước, nước mắt trực trào bên đôi mắt. Mẹ cô khi đó chỉ mới có 17 tuổi, sống ở nơi đầy rẫy cám dỗ và nguy hiểm đó phải chịu đựng biết bao nhiêu điều? Không kể đến cực khổ, mà ở nơi chỉ toàn thú vui trần tục của bọn đàn ông, mẹ cô có thể sống nổi thật sao? Hạ Thường Hi không kiềm được nữa, nước mắt cứ thế rơi thành từng giọt chảy xuống bên má. "Ngày 19 tháng 7 năm 2000. Tối nay mình đã gặp một vị thiếu gia họ Hạ. Anh ấy giúp mình thoát khỏi tay của một tên biến thái, lúc đó tim mình dường như đã chệch mất một nhịp. Khi đó mình tưởng như vừa nhìn thấy Dục. Từ phong thái đến ánh mắt anh ta nhìn mình đều giống như Dục. Hạ Quân Phàm, đó là tên của anh ta." Tâm trạng Hạ Thường Hi trở nên bồi hồi khác thường khi đọc đến đây. Cuối cùng cũng đến lúc mẹ gặp ba rồi... "Ngày 20 tháng 7 năm 2000. Hạ Quân Phàm lại đến tìm mình tối nay. Mình và anh ta ở cùng nhau trong một căn phòng, tim mình đập rất nhanh khi ở cạnh anh ta. Đáng lẽ ra cảm xúc của mình không được rối loạn như vậy, anh ta chỉ là một vị khách bình thường thôi, trong tim mình Dục mới là người quan trọng nhất." "Ngày 21 tháng 7 năm 2000. Mình đã kể chuyện của mình cho Hạ Quân Phàm nghe. Thật kì lạ, mình chưa từng tin tưởng một người nhanh như vậy. Mình nghĩ có lẽ là do anh ta quá giống Dục. Đúng vậy, cái cảm giác ấm áp đó giống hệt như cảm giác mà Dục mang lại cho mình." Nhật kí tiếp tục ghi lại những ngày mà mẹ cô ở cùng ba. Bà ấy dần ít nhắc đến người đàn ông Lâm Dục kia hơn, nghĩa là bà ấy đã dần quên ông ta rồi đúng không? Hạ Thường Hi thầm đoán, bởi vì cô cũng không mong mẹ cô sẽ vướng vào loại tình yêu cấm kị đó với ông ta. "Ngày 28 tháng 7 năm 2000. Mình kể cho Dục nghe về Hạ Quân Phàm. Tuy Dục nói anh ấy an tâm vì có người đàn ông quan tâm đến mình nhưng mình biết Dục không vui. Giọng nói của anh ấy trở nên khác thường, nói chuyện cũng không mềm mỏng nữa. Có lẽ anh ấy thật sự trong thâm tâm không muốn mình tiếp xúc với Hạ Quân Phàm. Mình cũng biết mình nên như vậy, nhưng quái lạ, mình không thể ngừng bản thân đến gần anh ta được." Nhật kí chỉ dừng lại ở hơn 1 tuần sau, trang nhật kí được viết lần cuối cùng chẳng có gì đặc biệt, cuốn nhật kí cứ thế kết thúc một cách dở dang. Hạ Thường Hi đoán lúc này mẹ cô đã làm mất cuốn sổ này. Cô tiếp tục lật ngược sổ từ phía sau, liền phát hiện một tấm thẻ nhỏ như danh thiếp rơi ra. Cô nhặt tấm danh thiếp lên đọc thử, là danh thiếp của một cửa tiệm hoa tên "Hyacinth". Hyacinth là hoa dạ lan hương, đây chẳng phải là loài hoa mẹ cô thích nhất sao? Hạ Thường Hi nhíu mày suy nghĩ, chợt thấy cái tên này rất quen mắt, cô nhớ đến điều gì đó, mở túi xách ra lấy ra một chiếc ví da màu nâu. Cô mở ví, lấy ra một tấm danh thiếp giống hệt, chỉ có điều nó mới và trắng hơn tấm danh thiếp đã cũ của mẹ. Đây là chiếc ví của người đàn ông hôm nọ cô đụng phải, đến hôm nay cô mới chợt nhớ ra mình vẫn còn chưa trả lại cho người ta. Tấm danh thiếp này được mẹ kẹp lại cẩn thận trong nhật kí, như vậy nó có ý nghĩa gì đó rất quan trọng với bà ấy. Ánh mắt Hạ Thường Hi lóe lên một tia sáng, cô cất tấm danh thiếp cẩn thận vào túi xách, mở laptop lên bắt đầu gõ chữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]