Nghĩa trang, nơi của những con người đã sớm rời xa trần thế trở về với đất mẹ. Hạ Thường Hi dừng xe trong bãi đậu, vừa bước xuống đã nhìn thấy bóng dáng Sở Lập Thành chờ sẵn. Cô sải bước khoan thai đi đến chỗ anh đứng, ánh mắt mông lung khó nhìn ra cảm xúc. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói một lời, sau đó mới cùng cất bước, sóng vai tiến vào nghĩa trang. Đứng trước ngôi mộ đôi, Hạ Thường Hi đặt bó hoa dạ lan hương xuống, cùng với Sở Lập Thành mỗi người thắp một nén nhang chắp tay cầu nguyện cho linh hồn Lâm Tử Vân. Cầu nguyện xong, đầu gối cô quỳ xuống bậc thềm trước mộ, đau xót nhìn di ảnh đã nhạt màu. “Mẹ, ngày mai là ngày giỗ của mẹ, nhưng con lại không thể đến thăm mẹ được, là Tiểu Hi thật hư, mẹ sẽ tha lỗi cho con chứ?” Một câu hỏi không có người trả lời, chỉ có âm thanh chim hót của buổi sớm vang vọng bên tai cô. “Mẹ, sẽ sớm thôi, những đau khổ, tủi nhục mà mẹ phải chịu, con sẽ để cho những người đó từng người từng người nếm trải.” Ánh mắt bi thương của cô hằn lên hận thù, trong lời nói dường như có chút nghẹn ngào. “Thường Hi, em bình tĩnh, đừng quá kích động.” Sở Lập Thành đứng phía sau, đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ. “Tôi đang rất bình tĩnh.” Cô nói. “Thành, tôi bình tĩnh hơn bao giờ hết.” Cô lại nhìn đến nụ cười của cặp vợ chồng trong di ảnh, nụ cười đó sống mãi với thời gian, nhưng tại sao lúc này cô lại cảm thấy nụ cười đó trông thật đau lòng như vậy? “Cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là giỗ của ba, con sẽ lại sớm gặp lại hai người thôi.” Cô cười nhạt. “Ba mẹ, hai người biết không? Ở đây Tiểu Hi rất cô đơn, nếu không có Thành, con thực không biết bản thân sẽ phải sống sao? Con biết cuộc sống của con bây giờ trông rất khó coi, con biết hai người không thích con trở thành con người ích kỉ như thế này, nhưng chỉ có như thế này, phiền muộn 12 năm qua trong lòng con mới chấm dứt. Sẽ sớm thôi, khi mọi thứ kết thúc, con và Thành sẽ trở lại như ban đầu, sống cuộc sống bình dị như ba mẹ từng mong muốn…” Nâng bàn tay lên, ngón tay cô vuốt nhẹ lên di ảnh trước mặt, đáy lòng dâng lên một trận chua xót. Cô thở dài, cúi gập người, vái một lạy trước ngôi mộ đôi. Cảnh tượng lúc này trông thật đìu hiu, giữa nghĩa trang rộng lớn, thân ảnh nhỏ bé cúi rạp người trước mộ, phía sau là bóng dáng cao lớn của người đàn ông, giống như bức tường thành vững chắc che chắn sương sớm cho người con gái phía trước. Hạ Thường Hi vái lạy xong liền được Sở Lập Thành đỡ dậy. Lưng cô khẽ nép vào vòm ngực phía sau của anh. “Ba mẹ sẽ hiểu cho tôi, đúng không?” Từ góc nhìn của Sở Lập Thành hoàn toàn không thể nhìn ra được vẻ mặt của cô, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thâm tình nói: “Em đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là quy luật nhân quả của cuộc sống. Còn có tôi ở cạnh em.” Gió mát thổi qua người họ, tóc cô tung bay, càng khiến tổng thể ngoại hình hai người càng thêm hòa hợp, cô thở nhẹ một tiếng: “Đi thôi, người kia có lẽ sẽ không tới.” Cô vừa muốn quay đi, phía sau hai người lại vang lên giọng nói phụ nữ điềm đạm: “Là Sở tiên sinh đúng không?” Hai người cùng quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc giản dị, trên tay cũng mang theo một bó hoa dạ lan hương. Hạ Thường Hi nhìn bà ta, đáy mắt có chút nghi vấn. “Bà là...?” Cô hỏi. “Đây là Phương Tư Nghi, người đồng nghiệp cũ của phu nhân mà tôi đã kể.” Sở Lập Thành giải đáp nghi vấn của cô. Hạ Thường Hi lần nữa quét mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, tâm trạng cũng dần thả lỏng. Cô kẽ cúi người chào bà ta: “Chào dì, con là Hạ Thường Hi.” “Hóa ra con chính là Tiểu Hi, đã lớn lên xinh đẹp như thế này rồi…” Phương Tư Nghi sâu xa nhìn cô, lời nói đầy ý vị. “Để ta thắp nhan cho mẹ con trước, rồi chúng ta hẵng nói chuyện.” Cô gật đầu, tránh sang một bên để bà ta bước đến trước ngôi mộ đôi, quỳ xuống thắp nhang. Bà ta lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ mà cô và anh đều không nghe thấy. Xem ra người phụ nữ này có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Tử Vân, bà ấy quỳ rất lâu, từ khóe mắt còn chảy ra một dòng lệ. Đợi đến khi Phương Tư Nghi thắp nhan cầu nguyện xong xuôi, Hạ Thường Hi mới nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
Bên cạnh nghĩa trang có một quán café nhỏ để người đến thăm mộ nghỉ ngơi, ba người vào đó gọi đồ uống, tìm một nơi đón được ánh nắng ngồi xuống. “Giờ bay của dì bị lùi lại 2 tiếng nên dì đến trễ, hy vọng hai người không phiền.” Phương Tư Nghi cười hiền từ. “Con không sao.” Hạ Thường Hi khuấy nhẹ cốc sữa. “Dì thật sự là bạn của mẹ con sao?” Nghe câu hỏi của cô, bà có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười nhẹ, lấy từ trong túi ra một bức hình có vẻ đã cũ, màu sắc đã sớm úa vàng, đẩy lên trước mặt Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành. Bà chỉ lên một khuôn mặt trong bức hình. “Đây là mẹ của con, đúng không?” Hạ Thường Hi nhìn theo ngón tay của bà. Trong bức hình là một tập thể rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp với trang phục vũ nữ thời xưa, duy chỉ có người mà Phương Tư Nghi chỉ vào là mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản. Người này cô thân thuộc hơn bất cứ ai hết: Lâm Tử Vân, mẹ của cô. Mẹ cô thời trẻ ở trong ảnh không lộng lẫy như những người xung quanh, nhưng nụ cười của bà mới là nụ cười xinh đẹp nhất trong tất cả. “Đây là…” Cô nhất thời không biết nói gì, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn. “Dì thật sự là bạn của mẹ con.” Bà lại chỉ sang cô gái bên cạnh Lâm Tử Vân trong hình. “Còn đây là ta, nếu con tìm được một người nào khác từng làm ở Huyễn Phù, có thể hỏi họ xác minh.” “Dì đã tìm tấm hình này sao?” “Phải.” Bà gật đầu. “Sau khi Sở tiên sinh đến, dì đã vào phòng chứa đồ cũ của Huyễn Phù tìm lại chút gì còn sót lại của Lâm Tử Vân, ngoài tấm hình, còn có cái này…” Phương Tư Nghi lại lấy ra một tấm bưu thiếp cũ màu ngà ố vàng và một cuốn sổ dày đã cũ. Ánh mắt của cả hai người đổ dồn vào hai vật đó một cách hiếu kì. “Ta tìm thấy nó trong một thùng đồ cũ, trên đó có ghi người nhận là mẹ con, nên ta nghĩ mình nên mang nó đến đây.” Hạ Thường Hi cầm lấy tấm bưu thiếp, bên ngoài ghi người nhận là mẹ cô, còn người gửi đến từ Nottingham, nước Anh, không ghi tên. Cô nhớ đến lời Phương Tư Nghi từng kể với Sở Lập Thành rằng mẹ cô từng dùng tiếng Anh liên lạc với một người qua điện thoại, tiếp tục mở bưu thiếp, lấy ra một tờ giấy. “I've tried to hide it so that no one knows But I guess it shows when you look into my eyes What you did and where you're coming from I don't care, as long as you love me, baby Tử Vân, quên tất cả đi, sống thật tốt. Mọi đau thương và tuyệt vọng đã có anh gánh đỡ, chỉ cần trong tim em vẫn còn có anh, mọi thứ khác đều không quan trọng. Ký tên, Lâm Dục.” (Dịch nghĩa: Anh đã cố giấu nó đi để không ai biết được Nhưng anh đoán nó đã hiện ra hết khi em nhìn vào mắt anh
Những gì em đã làm hay em đến từ đâu Anh không quan tâm, miễn là em yêu anh, em yêu - Lời bài hát As long as you love me của nhóm nhạc Backstreet Boys) Nội dung bức thư rất giống một bức thư tình, thậm chí ở phần đầu của bức thư còn có một bài hát về tình yêu rất nổi tiếng ngày trước. Không lẽ người đàn ông này là người tình của mẹ cô sao? Nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô, Sở Lập Thành không khỏi khó hiểu, nhẹ nhàng cầm lấy bức thư từ trong tay cô, sau khi đọc xong, mi tâm anh nhíu lại. Lâm Dục? Anh chưa bao giờ nghe đến cái tên này. “Dì Tư Nghi, dì còn vật gì khác có liên quan đến mẹ con không?” “Thật tiếc ta chỉ tìm thấy hai thứ này, nhưng ta có thể biết mục đích con tìm lại vật cũ của bà ấy không?” Hạ Thường Hi nhẹ nhàng trả lời: “Con chỉ muốn biết về mẹ con khi bà ấy còn sống thôi.” Phương Tư Nghi dịu dàng mỉm cười nhìn cô, ánh mắt hiền từ như nhìn chính con gái của mình, không kiềm được đặt tay mình lên bàn tay của cô. “Mẹ con khi còn sống đã kể cho dì nghe rất nhiều về con, dù có chuyện gì đi nữa, hãy nhớ rằng mẹ con là người phụ nữ hiền dịu nhất thế gian, không có ai tốt bụng hơn bà ấy cả.” “Dì có thể kể thêm về mẹ con được không?” Cô lại cười nhẹ. Bà nhìn nụ cười của cô, ánh mắt sâu xa hồi tưởng, một lúc sau mới mở miệng: “Con có biết tên mình có nghĩa là gì không?” Phương Tư Nghi đưa tách trà lên mũi ngửi qua, khuôn mặt đầy ý vị nhìn đôi mắt long lanh của thiếu nữ đối diện. “Tên của con cũng là tên của một nguyệt thần*, mẹ con muốn con xinh đẹp, trong trẻo như ánh trăng mùa hè, xinh đẹp rực rỡ như Hằng Nga.” Bà uống một ngụm trà, nói tiếp. “Nhưng lúc đầu khi ta vừa nghe tên con, ta đã nghĩ tên con nghĩa là “nếm trải hạnh phúc”**, con nghĩ xem, có phải mẹ con có dụng ý gì khác không?” (*) Thường Hi (嫦曦) là tên của một vị thần mặt trăng trong dân gian của Trung Quốc, có thể hiểu nôm na giống như Hằng Nga. (**) Chữ "thường" (嘗) nghĩa là nếm trải nếu viết theo cách này, chữ "hi" (僖) nghĩa mà vui vẻ hạnh phúc nếu viết theo cách này, khác cách viết trên nhưng đọc giống nhau. Hạ Thường Hi không trả lời, cô chưa từng nghĩ đến những chuyện này. “Con có nét rất giống Tử Vân. Nhất là đôi mắt lúc nào của hiện lên sự ưu thương. Nhưng dì chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy khóc dù chỉ một lần.” “Có điều gì khiến mẹ con nên khóc sao dì?” “Bị khách trong quán bar dòm ngó, bị đụng chạm, bị dụ dỗ, bị quản lí trách mắng nếu ở cùng ba con quá lâu,… Mẹ con ấy à, trải qua không biết bao nhiêu thứ ở nơi loạn lạc đó, vẫn chưa bao giờ rơi lệ. Tử Vân là một cô gái đơn giản, nhưng lại quật cường vô cùng, có thể yên ổn sống ở một nơi đầy cám dỗ như vậy.” Ánh mắt Hạ Thường Hi có chút sâu xa, nghe đi nghe lại lời kể của Phương Tư Nghi trong máy ghi âm rất nhiều lần, hôm nay còn nghe trực tiếp từ bà chuyện của mẹ cô, nhưng cô vẫn không thể hình dung ra được mẹ đã sống ở nơi đó như thế nào. Cô cúi đầu vuốt nhẹ cuốn sổ cũ và bưu thiếp trên tay, một cảm giác thân thuộc chưa từng có len lỏi trong lòng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]