Hạ Thiên Hoa hôm nay từ Ý trở về, vừa vặn Hạ Thiên Vũ cũng ghé thăm Lệ Phương, ba người cùng nhau dùng bữa sáng trong phòng ăn biệt thự nhà họ Hạ. Bữa sáng đơn giản, nhưng vô cùng dinh dưỡng. Cả ba người dùng phong thái khoan thai nhất dùng bữa, ngay cả động tác nhai cũng hết sức nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Đây hoàn toàn là nhờ sự dạy dỗ khắc khe của Lệ Phương. “Lâu rồi mới được ngồi cùng bàn ăn với hai đứa, còn chưa lớn hẳn, mà mẹ đã cảm thấy thật quá cô đơn rồi.” “Mẹ lại nói quá, con chỉ là đi học tập một chút, chẳng phải con vẫn luôn ở cùng với mẹ đó sao?” Hạ Thiên Hoa nháy mắt. “Đúng rồi, chỉ có Tiểu Hoa là thương mẹ nhất.” Bà vuốt đầu con gái đầy cưng chiều, sau lại quay sang nhìn Hạ Thiên Vũ vẫn luôn cuối đầu vào đĩa thức ăn. Đứa con trai này của bà, từ khi trở về nước lại càng lúc càng xa cách khỏi gia đình. Một buổi sáng nọ, chỉ thấy con trai tay xách nách mang, kéo vali rời khỏi biệt thự. Bà đến thư phòng tìm Hạ Hầu Quân hỏi chuyện, ông chỉ tức giận vung tay nói “Mặc kệ nó! Nó không xem gia đình này là nhà thì ta cũng không muốn xem nó là cháu!” rồi yêu cầu bà ra khỏi phòng. Bà gọi điện thoại cho con trai, nhưng nhận lại chỉ là vài câu trả lời qua loa rồi thôi, thân là người phụ nữ của gia đình, lại là con dâu của nhà họ Hạ, Lệ Phương liền phải cố hết sức khuyên nhủ Hạ Thiên Vũ, để anh quay về nói chuyện với Hạ Hầu Quân, nếu không sợ rằng mối quan hệ của hai người cứ thế mà rạn nứt. “Thiên Vũ, con vẫn còn chưa chịu nói với mẹ vì sao lại dọn ra ngoài sống riêng.” “Tiểu Hi cũng ra ngoài sống riêng, em ấy lại là con gái, mẹ nên lo cho Tiểu Hi hơn là lo cho con.” Một lời nói nhẹ nhàng từ miệng anh thốt ra khiến hai người còn lại đều không cảm thấy thoải mái. Hạ Thiên Hoa vừa muốn nói gì đó, thì Lệ Phương đã lên tiếng trước: “Thiên Vũ, mẹ biết con quan tâm đến Hạ Thường Hi, nhưng nó chỉ là em họ con, nó chỉ mang một nửa dòng máu là của nhà họ Hạ. Con có cần mẹ nhắc lại một nửa dòng máu kia của nó là của ai hay không?” “Con chỉ biết Tiểu Hi cũng là người nhà của chúng ta, trong gia đình này mẹ luôn làm khó em ấy, vậy thì con sẽ là người bên cạnh yêu thương Tiểu Hi như người nhà thật sự.” “Thiên Vũ.” Lệ Phương tức giận đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng khó coi. “Con muốn làm mẹ tức chết đi có phải không? Mẹ tuyệt đối không cho phép con đến gần Hạ Thường Hi, từ nay cũng không được nhắc đến tên nó trước mặt mẹ nữa.” Bàn ăn rơi vào trạng thái trầm mặc, sau khi Lệ Phương nói xong cũng không ai lên tiếng nữa, Hạ Thiên Vũ trong lòng còn muốn nói thêm, nhưng rõ ràng nói thêm một câu mọi chuyện lại càng đi xa hơn. Giữa Lệ Phương và Hạ Thiên Vũ lúc hình thành một tờ giấy mỏng, chỉ cần một người lên tiếng, tờ giấy sẽ đứt đôi. Cuối cùng, Hạ Thiên Hoa là người phá vỡ sự im lặng: “Ừm… Em nghe nói ông nội sắp xếp cho anh gặp một vị tiểu thư. Thế nào? Cô ấy tốt chứ?” “Không biết, anh nói vài câu cô ta đã chạy rồi.” Hạ Thiên Vũ hơi ngẩng đầu lên trả lời. “Anh nói gì?” Hạ Thiên Hoa tò mò. Anh ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng buông ra một câu: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ, nếu cô thích chúng ta có thể làm chị em tốt.” “Phụt”, Hạ Thiên Hoa nghe xong phun hết thức ăn ra ngoài, ho sặc sụa. Nhận được ánh mắt sắc lẹm của Lệ Phương, cô vừa ho vừa nói: “Con xin lỗi… Con không nhịn được…” Sau đó cô lại chuyển sang cười lớn, nói một cách khác, cô chính là đang cười vào mặt anh trai mình. “Haha, không ngờ anh cũng có thể nói ra được câu nói đó. Anh trai, à không, chị gái, sau này chúng ta là chị em tốt nhé.” Đối diện với điệu bộ cười đến chảy nước mắt của Hạ Thiên Hoa, Hạ Thiên Vũ chỉ biết im lặng, nhượng bộ không nói gì, vành tai còn hơi ửng đỏ, chứng tỏ anh đang ngại đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. “Được rồi, đừng chọc anh con nữa.” Lệ Phương hắng giọng. “Còn Thiên Vũ, con dù sao cũng là con trai lớn trong nhà, còn là con trai duy nhất, con không mau tìm bạn gái thì ông nội lại sớm thay con chọn vợ nữa.” “Con có bạn gái rồi.” *** Thượng Hải, xe dừng lại trước quán bar Huyễn Phù, người đàn ông bước xuống, đi vào trong, theo sau là vài người thuộc hạ. Bên trong quán bar không quá sáng, hầu như ánh sáng duy nhất phát ra là từ ánh mặt trời bên ngoài. Nhân viên làm việc đang bận rộn dọn dẹp mọi thứ, sau một đêm tiệc tùng náo nhiệt tại đây. “Xin lỗi quý khách, 2 giờ chiều nay chúng tôi mới bắt đầu phục vụ.” Bảo vệ nhìn thấy đoàn người bước vào liền chặn lại. Trợ lí ở bên cạnh người đàn ông tiến lên phía trước, không cảm xúc nói với bảo vệ: “Chúng tôi muốn gặp quản lí của anh.” “Các anh là ai?” Bảo vệ vẫn kiên quyết cản người. Trợ lí lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho bảo vệ, kèm theo lời nhắn: “Nói với quản lí của các người rằng Sở tiên sinh muốn gặp.”
Bảo vệ cầm danh thiếp, hơi nhíu mày rồi quay vào trong, ít phút sau lại trở ra, đồng ý đưa đoàn người vào khu vực bên trong. Huyễn Phù là một quán bar nổi tiếng ở Thượng Hải, không phải hạng nhất, nhưng cũng là một nơi đắt đỏ, ong bướm giai nhân tuyệt đối đủ khiến đàn ông không kiềm được mà bước vào để xem là nơi nào mà lại có nhiều mỹ nữ như vậy. Quán bar này từ xưa đã vô cùng náo nhiệt, sau khi nhiều quán bar khác mọc lên, mới dần thưa thớt đi, nhưng tiếng tăm vẫn vang xa không ai không biết. Ở đây thường xuyên tiếp đón đủ loại quan chức, tổng tài, các thiếu gia và phú nhị đại cũng thường lui đến đây hưởng lạc. Vì vậy, giá cả cho một đêm ở Huyễn Phù nhất định có thể sánh bằng 3 tháng tiền lương của một nhân viên bình thường. Sở Lập Thành và thuộc hạ đi theo bảo vệ đến một phòng riêng, bên trong có một người phụ nữ đã đứng tuổi, vẻ ngoài mặn mà, ăn mặc kiêu sa, son môi đỏ chót. “Sở tiên sinh.” Bà ta vừa nhìn thấy bóng người tiến vào, liền kính cẩn đứng dậy chào hỏi. Sở Lập Thành thành giơ tay bỏ qua lễ chào, ngồi xuống đối diện. “Bà là Phương Tư Nghi?” “Đúng vậy, là tôi, là tôi.” Bà ta cười niềm nở. “Đêm qua trợ lí của tiên sinh gọi đến muốn tìm tôi không biết là có chuyện gì? Hay là, Sở tiên sinh đã vừa ý cô gái nào ở đây sao?” Sở Lập Thành im lặng uống một ngụm nước, đánh mắt sang trợ lí. Trợ lí của anh đem ra một tấm hình, đặt lên mặt bàn trước mặt Phương Tư Nghi. “Bà có biết người này không?” Trong hình là chân dung của một cô gái trẻ nở nụ cười thật tươi. Khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười như ánh nắng dịu nhẹ, khiến người ta nhìn vào không kiềm được mà cảm thấy cõi lòng ấm áp lên không ít. Phương Tư Nghi vừa nhìn lướt qua có vẻ như đã nhận ra người trong hình, bà ta cầm tấm hình lên xem thật kĩ, lại trả lời: “Đây chẳng phải là Tử Vân sao? Lâm Tử Vân?” “Bà có quen biết người này không?” “Tử Vân từng làm việc ở đây, bà ấy là đồng nghiệp của tôi. Các anh tìm Tử Vân sao?” Trợ lí khẽ gật đầu: “Bà có biết thông tin gì về người này không?” Phương Tư Nghi suy nghĩ một chút, chỉ mơ hồ trả lời: “Tử Vân làm việc ở đây không lâu, liền được người ta đưa đi rồi. Tôi cũng không tiện hỏi nhiều về bà ấy, chỉ biết sau khi rời đi, bà ấy đã kết hôn với một người đàn ông giàu có.” Câu trả lời của bà ta hoàn toàn không đem đến điều gì mới, trợ lí nhìn Sở Lập Thành, chờ yêu cầu tiếp theo của anh. Anh vắt chéo chân, cuối cùng cũng mở miệng: “Hãy kể cho chúng tôi tất cả những gì bà biết về người này, bắt đầu từ lúc bà gặp bà ấy ở đây.” Phương Tư Nghi trầm ngâm một lúc, hồi tưởng lại những ngày xưa cũ, những kí ức đã sớm chìm vào dĩ vãng một lần nữa trở lại… Năm đó, Huyễn Phù là quán bar nổi tiếng nhất Thượng Hải. Bởi vì lượng khách càng lúc càng nhiều, mà lại không đủ tiếp viên phục vụ, nên Huyễn Phù quyết định dán thông báo tuyển người, Phương Tư Nghi chính là người trực tiếp tuyển dụng. Lúc Lâm Tử Vân bước vào, toàn thân bà ấy giống như một con mèo hoang, cả người chỉ có một chiếc sơ mi màu trắng lấm lem và một chiếc quần bò đã rách gối. Trong thông báo tuyển người có ghi rõ phải mang theo hồ sơ và giấy tờ tùy thân, nhưng Lâm Tử Vân ngoài bản thân ra thì chẳng có gì, khiến Phương Tư Nghi cảm thấy vô cùng hiếu kì. Bà nhìn kĩ khuôn mặt đang cúi đầu phía trước, mặc dù đầu tóc rối bù, khuôn mặt lem luốc nhưng vừa nhìn đã biết đây là một mỹ nhân. Một cô gái xinh đẹp như vây, sao lại đi vào nơi thế này? “Cô bao nhiêu tuổi?” “17…” Độ tuổi yêu cầu là 18. Hóa ra cô ấy còn trẻ như vậy, Phương Tư Nghĩ đã thầm nghĩ như thế. Phương Tư Nghi muốn mở miệng nói bà ấy không đạt yêu cầu, thì Lâm Tử Vân đã chen ngang: “Xin chị, tôi không còn nơi nào để ở nữa… Tôi có thể làm bất cứ công việc gì, chỉ cần chị nhận tôi…” Lời cầu xin của Lâm Tử Vân cùng với nét mặt cầu khẩn của bà khiến Phương Tư Nghi mủi lòng, bà ta đành nói với ông chủ nhận Lâm Tử Vân vào quét dọn phòng sinh hoạt cho tiếp viên của quán bar. Rất may ông chủ đã đồng ý. Lâm Tử Vân ở cùng phòng với Phương Tư Nghi, hai người nói chuyện rất hợp nhau, chỉ qua một đêm đã bắt đầu trở nên thân thiết. Phương Tư Nghi có hỏi đến gia đình của bà ở đâu, tại sao lại rơi vào tình cảnh này, nhưng Lâm Tử Vân không trả lời. Bà ấy chỉ nói rằng, nhà bà ấy ở rất xa, có những thứ khiến bà ấy không muốn quay trở về nơi đó nữa. Bởi vì Lâm Tử Vân không muốn nói đến, Phương Tư Nghi cũng không buồn hỏi nữa. Những ngày sau đó, Lâm Tử Vân sống ở Huyễn Phù rất tốt, hằng ngày dọn dẹp phòng nghỉ và nơi ở của tiếp viên, đến tối lại giúp họ chuẩn bị thuốc giải rượu, bao cao su, trang phục, nếu cần còn có thể vui vẻ xoa bóp cho họ. Theo lời Phương Tư Nghi, Lâm Tử Vân tính tình rất tốt, nên mọi người đều rất yêu quý. Bà ấy ở đây không đến nửa tháng, tất cả mọi người đều cảm thấy bà là người dịu dàng, tốt bụng nhất thế gian. Cho đến một hôm, Lâm Tử Vân làm thay ca cho nhân viên lao công ở phòng vệ sinh nam thì bị một người đàn ông tán tỉnh. Hắn ta đã say đến mức không thể đứng nổi, cơ thể dựa vào cửa ra vào chắn ngang đường thoát của bà, khiến bà ấy vô cùng sợ hãi.
Tên đàn ông kia bắt đầu muốn động tay động chân, nhưng chỉ vừa mới chạm vào vai Lâm Tử Vân thì đã bị một người đàn ông khác từ phía sau đẩy hắn xuống nền đất lạnh lẽo. Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của Phương Tư Nghi, khi bà chạy vội đến thì bắt gặp Lâm Tử Vân đang trốn phía sau một người đàn ông. Chỉ cần nhìn sơ qua Phương Tư Nghi liền nhận ra đó là con trai thứ hai của Hạ gia - Hạ Quân Phàm. Tên đàn ông kia bị đẩy ngã cũng đã bất tỉnh, Hạ Quân Phàm xoay người lại nhìn Lâm Tử Vân. “Cô không sao chứ?” Lâm Tử Vân lắc đầu, khẽ nói “cảm ơn”. Dường như Hạ Quân Phàm khi ấy đã bị nét đẹp của người con gái phía trước mê hoặc, không nhịn được mà nhìn bà rất lâu, nhìn đến mức cả Lâm Tử Vân và Phương Tư Nghi đều cảm thấy gượng gạo. “Cô tên gì?” “Lâm Tử Vân…” “Đã có ai gọi cô chưa?” Phương Tư Nghi biết Hạ Quân Phàm muốn bà ấy bồi rượu cho ông, nên liền tiến đến, dè chừng: “Thành thật xin lỗi anh, Hạ thiếu, nhưng cô ấy không phải tiếp viên, không thể phục vụ anh được.” Bà nắm lấy cổ tay Lâm Tử Vân muốn kéo bà ấy về phía mình, nhưng lại bị Hạ Quân Phàm ngăn cản. Giọng của ông vô cùng kiên định, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lâm Tử Vân: “Cô muốn tôi trả bao nhiêu?” Hai người cùng một lúc nhìn ông ngạc nhiên, Phương Tư Nghi lại tiếp tục khước từ: “Tôi xin lỗi, Hạ thiếu, nhưng cô ấy không có kinh nghiệm bồi rượu, sợ là không thể làm anh hài lòng được. Chỗ chúng tôi có rất nhiều người xinh đẹp hơn Tử Vân, anh có hứng thú như vậy có thể gọi các cô ấy đến phục vụ anh.” “Tôi giúp cô ấy, không lẽ cô ấy không thể dành ra chút thời gian bầu bạn với tôi sao?” Câu hỏi này của Hạ Quân Phàm khiến cả hai người ngại ngùng. Bàn tay bị ông nắm chặt sớm đổ mồ hôi, nhưng ông vẫn không hề có ý định buông tay. “Vị tiên sinh này… Xin lỗi nhưng có thể để chúng tôi nói chuyện riêng một chút được không?” Lâm Tử Vân cúi đầu mở miệng. Hạ Quân Phàm nhìn dáng vẻ mềm yếu của cô, cuối cùng buông tay, đi đến một góc khác. “Em muốn thế nào?” Phương Tư Nghi hỏi. “Em cũng không biết. Anh ta giúp em, em đúng là nên cảm tạ anh ấy.” “Lâm Tử Vân, đàn ông bước vào đây muốn thứ gì không lẽ em còn không biết? Em nhìn xem chị em trong phòng chúng ta có ai sau một đêm làm việc còn được lành lặn không thương tích không?” Lời nói của Phương Tử Nghi vô cùng sắc bén, bà chú ý đến vẻ mặt của cô gái phía trước, lại nói tiếp: “Chị biết em muốn cảm ơn anh ta, nhưng đàn ông ở đây rất nguy hiểm, huống chi anh ta còn là nhị thiếu gia nhà họ Hạ, nếu em có chuyện gì chị cũng không thể bảo vệ được.” Lâm Tử Vân cắn môi, lại quay sang nhìn Hạ Quân Phàm cách đó không xa. Ánh mắt ông nhìn thẳng vào bà, bình tĩnh chờ đợi như mặt biển lặng thinh. “Chị Tư Nghi… Em cảm thấy anh ta không phải người xấu, em sẽ theo anh ta tiếp chuyện, nếu có bất cứ chuyện gì em đều có thể chịu được mà.” “Con bé này…” Phương Tư Nghi muốn nói một câu chửi rủa, nhưng rồi lại bị nét mặt kiên định chắc chắn của Lâm Tử Vân cản lại. “Em chắc chắn chứ?” “Ừm. Sẽ không có chuyện gì đâu.” Phương Tư Nghi thở dài, xua tay nói hai chữ “đi đi” với bà ấy, rồi xoay người tìm người dọn dẹp tên đàn ông đã nằm ngất trên sàn kia. Từ đằng sau, bà nhìn thấy Lâm Tử Vân chạy đến bên cạnh Hạ Quân Phàm, hai người họ nói gì đó, sau đó một nam một nữ sóng vai rời đi. Phương Tư Nghi vô cùng lo lắng cho Lâm Tử Vân. Đây là một con người đơn thuần, đối với đàn ông sinh ra trong gia đình hào môn chỉ toàn mưu kế và toan tính như Hạ Quân Phàm hoàn toàn có thể bị người ta nuốt sạch không còn một mảnh xương. Nhưng bà không ngờ, Hạ Quân Phàm thật sự đã không làm gì Lâm Tử Vân cả. Tối đó, Lâm Tử Vân mang tâm trạng vui vẻ trở về phòng nghỉ, tính cách Phương Tư Nghi không thích hỏi nhiều, chỉ hỏi qua loa liệu ông ta có đụng chạm gì đến bà ấy không? Có hành động nào không đúng hay không? Nhưng Lâm Tử Vân chỉ mỉm cười nói rằng ông ta rất tốt. Nghe như thế Phương Tư Nghi cũng không còn lo lắng nữa. Kể từ tối hôm đó, đêm nào Hạ Quân Phàm cũng đến Huyễn Phù gọi Lâm Tử Vân đến phòng của mình. Cả căn phòng lớn chỉ có hai người họ, đôi lúc Phương Tư Nghi sẽ lướt qua xem có điều gì bất ổn. Nhưng không, mỗi lần nhìn qua chỉ thấy hai người ngồi cạnh nhau trò chuyện, tuyệt nhiên không có làm gì khác. Mỗi đêm như thế, trước khi rời đi Hạ Quân Phàm sẽ đưa một xấp tiền dày cho Phương Tư Nghi, bảo là tiền trả cho những giờ Lâm Tử Vân đã ở bên cạnh ông, dặn dò không được nói cho Lâm Tử Vân biết. Bà nhìn xấp tiền dày, không biết phải xử lí thế nào cho ổn thỏa, cuối cùng quyết định thủ thỉ vài lời với ông chủ, tăng lương cho Lâm Tử Vân. Nhưng Hạ Quân Phàm chỉ đến Huyễn Phù chưa đầy hai tuần, Lâm Tử Vân đã xin nghỉ không lí do. Bà rời đi vô cùng âm thầm, sáng sớm tinh mơ mọi người còn say giấc, đến khi tỉnh lại đã thấy đồ đạc cùng người đều biến mất, ngay cả số điện thoại cũng không liên lạc được. Một năm sau, Phương Tư Nghi nhận được thư của Lâm Tử Vân, nói rằng bà đã kết hôn với một người đàn ông rất giàu có, còn có, bà đã mang thai. Mặc dù Lâm Tử Vân không nói, nhưng trong lòng Phương Tư Nghi đã sớm biết người đàn ông đó là Hạ Quân Phàm. Sau đó bà gửi chút tiền mừng và một lá thư hỏi thăm bà ấy, hai người bắt đầu trao đổi số điện thoại mới cho nhau, liên lạc qua điện thoại, nhưng lại không thể gặp mặt, vì Phương Tư Nghi ở Thượng Hải, còn Lâm Tử Vân đã chuyển đến Thiên Tân. 4 năm sau, Phương Tư Nghi được Hạ Quân Phàm gọi đến đám tang của Lâm Tử Vân. Đứng trước di ảnh của Lâm Tử Vân, Phương Tư Nghi chỉ nhớ mãi về một cô gái trẻ luôn bám theo bà, ân cần và dịu dàng. Đó là kí ức cuối cùng về bà ấy mà bà có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]