Lúc đó, trong đầu Đường Ninh chỉ có một ý nghĩ đó là cô đã trêu phải người không nên trêu.
“Cháu..... đến sân sau hái nho.” Đôi chân của cô cứ như bị dây nho quấn lấy, không thể nhúc nhích nửa bước.
Thành thật mà nói đây là một lời giải thích rất “có lệ”.
Nhưng Trình Hoài Thứ vẫn bình tĩnh đáp lại: “Lúc này mà hái thì nho rất chua.”
Những quả nho có màu xanh ngọc trông rất tươi mát và ngon mắt nhưng người có kinh nghiệm đều biết hái nho vào thời điểm này vị không ngon lắm.
Lời nói dối của cô giống như một quả bóng bay chỉ cần khẽ chạm là vỡ tan.
Trình Hoài Thứ cao ráo, đôi chân thon dài chỉ cần hơi giơ tay lên là có thể hái được một chùm nho từ giàn xuống, anh cầm trên tay nghịch ngợm.
Đường Ninh lại chú ý đến đôi tay đó, đốt ngón tay thon dài, mu bàn tay nổi gân xanh quả thực rất đẹp.
Nhưng bây giờ không phải lúc để mê muội vì sắc đẹp.
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì Trình Húc đã đi tới.
Anh không kiên nhẫn, thấy chú nhỏ và Đường Ninh đang ở cùng một chỗ liền lơ đãng nói: “Thật khéo, Ninh Ninh và chú nhỏ, hai người đều ở đây.”
Đường Ninh ngượng ngùng giấu tay ra sau lưng, cố nặn ra một nụ cười: “Anh Trình Húc...... sao anh cũng ra đây?”
“Chuyện hôn sự của anh cả thì bản thân anh ấy còn không quyết định được, anh ngồi không ở đó cũng thấy chán.”
Trình Húc tỏ vẻ đã nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-tham-tinh/3599472/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.