“Huhu...” Tịnh Hương khóc nấc lên, không rõ vì quá sợ hãi hay là vì lẽ gì. Trước mặt cô là một khung cảnh tan hoang, máu và máu.
Bạch Đình ngay lập tức lao vào bên trong, tay cầm theo khẩu súng.
Mộ Dung Lan cũng bàng hoàng khi chứng kiến tất thảy. Vừa thấy Vu Quân nằm gục trên nền đất, cô ta vội vã chạy tới nức nở:
“Anh Vu Quân! Anh Vu Quân!”
Tịnh Hương lúc này hoảng loạn đến độ không biết đã xảy ra thêm những chuyện gì, chỉ biết khi cô hoàn hồn lại thì bản thân đã trở về Tĩnh Thảo Viên nằm ở bên cạnh giường Mộ Dung Vu Quân.
“A...” Cô có cảm giác bên má mình đau điếng, cô đưa tay sờ vào mới phát giác thì ra trên má đã bị băng kín. Có lẽ trong lúc hoảng loạn hôm trước, con sói đã vô tình cào xước cô mà đến chính cô vì sợ cũng không hề hay biết. Tịnh Hương hoàn toàn không có bất cứ một chút ấn tượng gì về việc mình bị thương này.
“Anh ta!” Tịnh Hương kêu khẽ rồi nhẹ nhàng tiến đến phía chiếc giường.
Vu Quân đang nằm ngủ, hơi thở có phần mệt mỏi, chiếc chăn bị anh cựa mình rơi xuống để lộ nửa thân trên. Lúc này Tịnh Hương mới thấy rõ bả vai trái của anh đã được băng bó cẩn thận, trên băng vẫn rỉ máu ra chứng tỏ vết cắn của con sói rất sâu.
“Anh ta... thật không cần mạng nữa.” Tịnh Hương lẩm bẩm, mường tượng lại khung cảnh dọa người khi ấy. Cô khẽ rùng mình, rồi như có chút cảm kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809342/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.