Khi Dương Tịnh Hương đi tới tập đoàn Mộ Dung đã là gần trưa, nhìn thấy cô, cô lễ tân lập tức vui vẻ, chạy tới đón chào:
“Bà chủ! Để tôi đưa bà chủ lên ạ.”
“Không cần đâu, cô cứ làm việc đi, tôi tự lên được rồi.”
“Điền Khanh, cầm lấy thẻ từ.”
Mặc dù làm tại nhà Mộ Dung lâu rồi nhưng cơ hội được ra ngoài của Điền Khanh không nhiều, hoặc là đi thực hiện nhiệm vụ, hoặc là đi cùng chủ nhân, vốn chưa bao giờ thảnh thơi. Nhưng đi cùng Tịnh Hương cô thoải mái hơn nhiều vì cô chủ rất dễ tính, Điền Khanh không thấy áp lực lắm. Cô nhảnh nhảu nói:
“Dạ!” Hứa Điền Khanh cũng bước theo sau, khuôn mặt vui vẻ.
Đây là lần thứ hai Tịnh Hương chủ động đến nơi làm việc của Vu Quân. Anh ở tầng cao nhất, cô tiến vào thang máy vừa vặn thang máy cũng đang hé mở. Bên trong có mấy nhân viên, ai nấy mặt đều căng thẳng.
“Tôi chết mất thôi, dự án sửa đi sửa lại vẫn không hài lòng được sếp. Đêm qua là đêm thứ ba tôi phải thức rồi đó. Mắt sắp thành gấu trúc rồi.” Cô nhân viên thở dài ai oán.
Dương Tịnh Hương không nén nổi tò mò, đưa mắt âm thầm liếc nhìn, quả nhien, dù đã cố trang điểm tỉ mỉ, đánh son đậm nhưng vẫn không che nổi sắc mặt nhợt nhạt do lao lực mà thành.
“Cố gắng lên. Chúng ta đang làm ở tập đoàn đa ngành hàng đầu, tiêu chuẩn cũng cao hơn nơi khác, sau này cô rời khỏi đây cũng có năng lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809266/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.