Trong lúc này, tại Tĩnh Thảo Viên, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện ở đó, trông có vẻ như là người khá thân thuộc với Tĩnh Thảo Viên.
“Đây là Hợp Hoan Hương, đem nó thả vào lọ nước hoa của Dương tịnh hương. Nhớ, chỉ một lượng nhỏ, làm thật khéo léo vào.”
Bóng dáng căn dặn một hồi rồi rời đi rất nhanh khỏi Tĩnh Thảo Viên.
Đêm, Mộ Dung Vu Quân trở về trong bộ dáng của Mộ Dung Vu Đình. Đón anh là Thịnh Như Lan.
“Vu Đình à, cô chờ cháu mãi, cô có chút chuyện cần bàn với cháu.”
Mộ Dung Vu Quân không nghĩ được người phụ nữ này tới tìm mình. Trong lòng anh cũng có chút tính toán, chờ xem rốt cuộc đối phương muốn gì. Trong thân phận là Mộ Dung Vu Đình anh buộc phải mềm mỏng với Thịnh Như Lan.
“Xin mời!” Mộ Dung Vu Đình khách khí nói.
Thịnh Như Lan vui vẻ bước theo, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống. Từ trước đến giờ, Thịnh Như Lan chưa bao giờ cảm thấy hưởng thụ vị thế của mình như hiện tại khi bước chân đến Tĩnh Thảo Viên.. Bà ta tự nói với chính mình:
“Ít nhất Mộ Dung Vu Đình còn cho mình mặt mũi. Ngược lại Mộ Dung Vu Quân cứng nhắc kia lại thực sự phũ phàng tới mức tuyệt tình. Chuyện ngày hôm nay ra cơ sự này cũng chính vì sự ngạo mạn quá mức của cậu ta.”
“Hôm nay cô tìm cháu có chuyện gì?” Mộ Dung Vu Đình lên tiếng nói, thanh âm đều đều nhưng khách khí, khác hẳn với ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809201/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.