“Dương Tịnh Hương!”
Mộ Dung Vu Quân cảm nhận thấy vết thương sau lưng của Dương Tịnh Hương không hề nhẹ. Anh thả Thịnh Như Lan rơi tự do xuống rồi bản thân ôm lấy cô gái nhỏ của mình nhanh chóng rời đi.
“Mộ Dung Lan! Mau bắt lấy bà ta.”
Mộ Dung Lan vừa nghe tiếng chủ nhân liền nhanh chóng hành động, cô ta bước tới, đôi mắt thờ ơ nhìn mẹ mình. Thịnh Như Lan thấy bản thân mình như chết rồi.
“Mộ Dung Lan! Con tỉnh lại đi. Là mẹ đây, là mẹ đây.”
Mộ Dung Chính sợ đến ngây người. Không riêng ông ta mà rất nhiều người khác cũng rơi vào tâm trạng tương tự.
Cái chết không đáng sợ bằng việc sống mà như một hình nộm, mặc sức cho kẻ khác sai bảo trong có tri giác xúc cảm gì cả. Mọi người ai nấy đều mường tượng ra viễn cảnh trước mắt của mình, sợ hãi nếu như một ngày rơi vào tay Mộ Dung Vu Quân.
“Dương Tịnh Hương! Em thật là... Nếu như vào cột sống thì... Có cần thuốc tê không?” Mộ Dung Vu Quân giận phát điên lên. Anh đặt úp cô lên giường rồi bằng một động tác không thể nhanh hơn, tự mình bộc lộ vết thương trên lưng cô.
“Không cần. Em muốn cảm nhận cơn đau.” Dương Tịnh Hương nhanh chóng nói. Đôi mắt cực kỳ kiên định. Cô đã trải qua nhiều chuyện với Mộ Dung Vu Quân, bản thân cũng đã hiểu cuộc sống của anh thế nào, lại cũng biết thân thế của mình, càng hiểu chính mình cần mạnh mẽ hơn, không thể nào mãi dựa dẫm vào bất cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809184/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.