"Sao cô ta cũng ở đây?"
Tô Thiên Cơ lên tiếng hỏi.
"À! Tôi rủ chị ấy đi cùng cho vui, đằng nào chúng ta cũng tụ tập bạn bè mà."
Dương Tịnh Hương dù là người Tô Thiên Cơ ghét, nhưng bản thân cô lại khá có hảo cảm đối với đối phương vì ít nhất cô gái này rất có chính kiến yêu ghét rõ ràng, không giống kiểu ngọt nhạt trước mặt, nhưng sau lưng thì lại giăng bẫy hại người giống như Dương Thanh Vân.
"Thanh Vân! Chị nghĩ rằng chị nên rời đi thì hơn, đằng nào Tô Thiên Cơ đây không thích sự có mặt của chị."
Dương Tịnh Hương khéo có một lý do để không phải tiếp tục đi theo Dương Thanh Vân nữa.
"Ồ! Ai đây nhỉ?" Bất chợt có tiếng nói từ phía sau lưng. Cả ba người Dương Tịnh Hương, Dương Thanh Vân, Tô Thiên Cơ đều giật mình quay lại. Trước mắt họ không ai khác chính là người thừa kế của nhà họ Trần: Trần Viễn Thụy.
Dương Tịnh Hương nhăn mặt. Đúng là oan gia ngõ hẹp không sai. Bữa nay ra đường bước chân trái trước hay sao mà toàn gặp người cô ghét.
"Viễn Thụy! Sao thế còn?" Lại thêm một sự xuất hiện nữa, lần này là mẹ của Trần Viễn Thụy. Nhác thấy cả Dương Tịnh Hương và Dương Thanh Vân thì bà ta vui vẻ ra mặt.
"Ôi! Thật không ngờ có thể gặp được hai cháu ở đây!" Hứa Kim Hoan niềm nở đon đả. Bà ta quay sang phía Dương Tịnh Hương rồi không ngừng nức nở khen:
"Thật xinh đẹp! Thật sự rất xinh đẹp! Nếu mẹ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809179/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.