“Bỏ cuộc đi, bà chỉ có một chiến binh thì đã không thể dùng, bà nghĩ bà có thể thoát khỏi tôi và đám lính này ư?”
Mộ Dung Vu Quân cất tiếng hỏi. Anh vẫn đang rất mềm lòng. Thực tế anh đã nghiên cứu Mộ Dung Lan, phải nói đây là một công trình vượt qua sức tưởng tượng của anh. Mặc dù anh đã lập trình lại Mộ Dung Lan nhưng anh cũng rất rõ chủ nhân đích thực của con rối một khi xuất hiện sẽ đưa lập trình về ban đầu bởi chìa khóa tâm thức con rối nằm trong tay chủ nhân đích thực. Anh cũng không ngờ, người này lại dùng hương để điều khiển.
“Hừm. Coi như tôi đen đi. Nhưng các người vẫn không biết... haha...” Tiếng cười của Diệp Mộ Phàm vang lên quỷ dị.
Mà đúng lúc này thì Mộ Dung Vu Quân cảm thấy tay chân mình rệu rã, những người khác cũng như vậy.
“Hương có độc...” Vu Quân hét lên, anh nhận ra thì cũng đã muộn.
“Không chỉ có độc mà còn còn có virus. Cậu nhìn ngoài kia đi.” Vừa nói bà ta vừa chỉ tay về phía Dương Tịnh Hương đang ôm hương chạy ra với đám cảnh sát được nửa đường thì ngã xuống. Chưa đầy một phút sau những người khác cũng ngã xuống hết.
Mộ Dung Vu Quân cố vươn tay tóm lấy Diệp Mộ Phàm nhưng trước mắt anh chỉ là khoảng tối đen.
Diệp Mộ Phàm hiên ngang đi ra, bước đến chỗ Dương Tịnh Hương ngã xuống bà ta nhặt lại túi hương của mình rồi leo lên một chiếc xe chủ động lái đi. Mọi hành động đều nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-roi-vao-luoi-tinh/2809171/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.