Lại nói trong cung các chủ tử ít đi, chuyện này xác định ít đi rồi, nhất thời đến lúc đó làm cho cả hoàng cung yên tĩnh lại, hơn nữa Trương Vân Nguyệt trong người mang thai, ma ma và cung nữ bên cạnh đều không cho nàng có nhiều hành động.
Trong lúc nhất thời đúng là khó có được nhàm chán.
Ngày hôm đó hai đứa con trai đều không ở bên người, Trương Vân Nguyệt một người ngồi ở bên cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, nghĩ tới bầu trời bên ngoài là một dạng gì.
Lúc này mới nhớ tới mình từ sau khi xuyên không chưa từng rời đi hoàng cung, cảnh sắc bên ngoài hoàng cung nàng một chút cũng chưa từng thấy qua.
Nghĩ tới đây, Trương Vân Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình rất thiệt thòi, nếu như nàng xuyên qua vào một gia đình bình thường, cho dù là những người nhà đó làm quan, ít nhất một năm cũng có thể đi ra ngoài mấy lần như vậy chứ? Nhưng đến nơi hoàng cung này thế nhưng một lần cũng không được?
Thật là khổ ép a..
Tốt nhưng đáng tiếc a..
Thật đáng thương a…
Ta như thế nào lại đáng thương như thế đây…!
Trương Vân Nguyệt mặt ủ mày ê ai thán vận mệnh của mình, bất đắc dĩ bày tỏ, cuộc sống của mình cứ như vậy mà trôi qua a.
Nếu có thể xuất cung đi xem một chút thì thật là tốt, ưmh, trong hoàng cung tuyệt đối chơi không tốt..!
Hình như hôm nay ngẩn người khiến Trương Vân Nguyệt tìm được chuyện thú vị, từ nơi này về sau, mỗi ngày trừ ngẩn người chính là nhìn các loại địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-quan-sung-hoang-hau-khong-de-choc/1297232/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.