Chương trước
Chương sau
"Chủ tử ngài làm sao vậy?" Lý ma ma ở một bên chờ động tác tiếp theo của Trương Vân Nguyệt nhưng vẫn không đợi được, hoài nghi ngẩng đầu nhìn một cái, lại thấy vẻ mặt kỳ quái của Trương Vân Nguyệt nhìn những nữ nhân kia.
Trương Vân Nguyệt thu hồi nét mặt lắc đầu một cái, đè xuống chua xót trong lòng, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, người nào không có cái đã từng? Không phải nàng cũng đã từng yêu đương sao. Nghĩ như vậy trong lòng Trương Vân Nguyệt quả nhiên thoải mái hơn.
"Đa tạ các vị muội muội bớt chút thời gian tới nơi này chúc mừng sinh nhật ta, bất quá chỉ sợ để cho các vị muội muội thất vọng, lần này tỷ tỷ ta không có ý định tổ chức sinh nhật, cho nên làm phiền bọn muội muội đi một chuyến vô ích rồi." Trương Vân Nguyệt thậm chí ngay cả chào hỏi cơ bản nhất cũng không có, trực tiếp bắt đầu đuổi người, làm cho Lý ma ma vô cùng kinh ngạc.
Lý ma ma cảm thấy Trương Vân Nguyệt làm như vậy không tốt, nữa nói thế nào thì những người này cũng vì nàng mà tới đây, tại sao lại không muốn giữ lại những người này, cũng nên để cho người ta uống miếng nước mới phải, hiện tại những người này mới vừa đến, mới vừa nói sinh nhật vui vẻ liền cho người đuổi chuyện này đúng là có chút không tốt.
Trương Vân Nguyệt cũng không để ý những thứ này, đương nhiên nàng biết ngay lập tức đuổi các nàng đi là không tốt, nhưng nàng càng hiểu rõ nếu bây giờ giữ lại một hội, sau đó chỉ sợ sẽ có nhiều người tới hơn, dù sao hiện tại tới đây đều là Ngự thê, Đời phụ còn chưa có tới!
"Này Trương tỷ tỷ ngài tại sao lại đuổi chúng ta đi? Là bọn muội muội làm chuyện gì khiến tỷ tỷ mất hứng sao?"
"Bọn muội muội chớ suy nghĩ nhiều, hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ, ta vốn cũng không tính mời tỷ muội trong hậu cung, chỉ muốn cùng hai đứa bé tùy ý, các vị muội muội nếu vì vậy mà ngược lại hiểu lầm tỷ tỷ, tâm tình bây giờ của tỷ tỷ bọn muội muội sau này có hài tử sẽ biết, càng là ngày ý nghĩa, thì càng muốn cùng hài tử ở chung một chỗ." Trương Vân Nguyệt vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt vui vẻ, bộ dáng hạnh phúc kia làm lòng nữ nhân ở đây phát đau.
Nhưng mỗi người cũng chỉ có thể khéo léo treo lên nụ cười dối trá, trong lòng tức giận suy nghĩ, nguyền rủa.
"Nói như thế ngược lại không phải là bọn muội muội đã quấy rầy tỷ tỷ cùng Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đó chứ. Ai, chẳng qua là hôm nay bọn muội muội chỉ có thể hâm mộ tỷ tỷ, bọn muội muội tuổi cũng không còn nhỏ mà một nữ nhi cũng không có, trong lòng bọn muội muội đều rất lo lắng a, không biết tỷ tỷ có thể nói cho bọn muội muội biết, rốt cuộc tỷ tỷ làm như thế nào, tại sao nhanh như vậy đã có hai hoàng tử?"
Trương Vân Nguyệt vừa nghe xong những lời này kinh ngạc nhìn về phía người vừa nói, thật lòng không nghĩ tới sẽ có người nói tới vấn đề này, da mặt người này coi như đủ dày, nàng muốn qua loa cũng không được, không thấy nữ nhân nơi này từng người từng người mang ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm nàng sao?
Trương Vân Nguyệt nghĩ tới đây khóe miệng nhất câu, lộ ra một chút nụ cười nho nhỏ nói: "Các vị muội muội nói đùa, có cái gì tốt mà hâm mộ, chuyện sinh con chính là do duyên phận, tỷ tỷ có thể có ngày hôm nay đều là trời cao an bài, nếu ban đầu không phải Huệ phi thấy...... A, nhìn xem tỷ tỷ hồ đồ rồi, làm các vị muội muội chê cười rồi, chính là trong lòng tỷ tỷ vừa nghĩ tới hài tử liền cao hứng, vui vẻ a, đầu óc thì có điểm hồ đồ, các vị muội muội xin trở về, hài tử chuyện này, duyên phận rất quan trọng, chẳng qua thì người này…’’
Lời nói này của Trương Vân Nguyệt nói rõ ràng cũng rõ ràng, bí mật cũng bí mật, mọi người nghe chẳng hiểu ra làm sao, nhưng lại biết được chút tin tức, đó chính là các nàng không thể sanh con hình như có một chút nguyên nhân là do con người tạo ra, mà nàng có thể sinh, đó là bởi vì ban đầu nhìn thấy chuyện gì đó, cho nên tránh được.
Nghĩ như vậy, mọi người cũng không ở lại nữa, các nàng phải đi về tra một chút xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
Trương Vân Nguyệt đến sau lại sinh được hoàng tử, nhưng Trương Vân Nguyệt trở thành phi tử mới được bốn năm, trước lúc đó các nàng đã từng có rất nhiều cơ hội để mang thai, nhưng một người mang thai cũng không có, chuyện này rất kỳ quái không phải sao?
Ban đầu các nàng thậm chí còn hoài nghi có phải người hoàng thượng có vấn đề nên các nàng mới không thể sinh con, nhưng khi hoàng hậu có Đại hoàng tử rồi lại khiến cho các nàng hiểu rằng hoàng thượng không có vấn đề gì cả, có vấn đề vẫn luôn là các nàng, điều này làm cho trong lòng mọi người càng thêm nghi ngờ.
Trương Vân Nguyệt sau khi thấy mọi người rời đi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
"Ma ma đi đem mọi người tập hợp lại, ta có chuyện muốn tuyên bố." Thần sắc trên mặt Trương Vân Nguyệt nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng, lúc đó mấy người Tầm Nguyệt cũng còn khẩn trương.
Lý ma ma thấy Trương Vân Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng xoay người đi sắp xếp.
Rất nhanh cung nữ hầu hạ trong Vĩnh Ninh cung được tập hợp tới đây.
Trương Vân Nguyệt nhìn cung nữ nội thị phía dưới, phát hiện những cung nữ này cùng với những cung nữ hầu hạ bên cạnh mình khi biết mình muốn tập hợp các nàng lại, thần sắc trên mặt cũng không có bất kỳ hốt hoảng nào, Trương Vân Nguyệt nhíu mày một cái, đột nhiên phản ứng kịp mình hình như có một số việc đã làm.
Nàng nên sớm đánh mấy nô tài này, mà không phải chờ tới bây giờ mới làm, mặc dù người làm trong chánh điện Vĩnh Ninh cung là do Triệu Khải Hâm cho người phái xuống nên sẽ không có ai phản bội nàng, nhưng những cung nữ hầu hạ bên ngoài Vĩnh Ninh cung này chỉ sợ đã có không biết bao nhiêu chủ tử rồi.
"Hôm nay Bổn cung rất tức giận." Trương Vân Nguyệt cũng không đi quản người phía dưới có đứng ngay ngắn hay không, trực tiếp nói.
Lời này của Trương Vân Nguyệt vừa nói ra tất cả những người ở phía dưới đều ngẩn người, đây là chuyện gì xảy ra? Hôm nay không phải là sinh nhật của Thuần chiêu nghi nương nương sao? Thế nào lại mất hứng?
"Bổn cung nhớ ngày hôm trước Bổn cung đã nói qua, hôm nay Bổn cung không tiếp đãi phi tử trong hậu cung, nhưng là, hôm nay người giữ cửa lại để cho tất cả phi tử trong hậu cung đi vào, hơn nữa một lời thông báo cũng không có, Bổn cung nhớ Hiền phi đến chánh điện cũng cần phải thông báo. Nhưng vì sao hôm nay những Ngự thê kia lại không cần thông báo?" Thanh âm của Trương Vân Nguyệt rất trầm thấp rất đè nén, lộ ra nồng nặc lửa giận.
Ma ma và cung nữ phia dưới tất cả đều ngẩn người, hai ma ma giữ cửa phản ứng nhanh nhất, ‘ ngao ’ một tiếng quì rạp trên đất.
"Nương nương đây không phải là lỗi của chúng nô tỳ, ngài mặc dù nói không tiếp đãi phi tử trong hậu cung, lại không nói không để người vào cửa, hơn nữa, những người kia dù sao cũng là nữ nhân của hoàng thượng, chúng nô tỳ... ma ma này chẳng qua là người hầu, làm sao ngăn cản được các nàng? Nương nương trong lòng hoàng thượng rất có chỗ đứng nên không sợ phi tử trong hậu cung gây khó dễ, nhưng chúng nô tài bất quá cũng chỉ là nô tài, đến lúc phi tử trong hậu cung thật muốn gây khó khăn cho nô tài, chúng nô tài cũng chỉ có thể rửa sạch cổ, lúc đó nô tài thật sự là không có cách nào khác, xin Thuần chiêu nghi nương nương bỏ qua cho chúng nô tài, sau này nô tài nhất định sẽ thông báo." Lời nói này của hai ma ma hoàn toàn không để Trương Vân Nguyệt ở trong mắt.
Ý tứ là lo lắng mấy phi tử trong hậu cung gây khó dễ cho các bà, lại hoàn toàn không lo lắng Trương Vân Nguyệt trách phạt các bà, chuyện này thật khiến cho người ta cảm thấy buồn cười không phải sao?
Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nhìn hai ma ma đang quỳ trên mặt đất biểu diễn, "Đem hai người đàn bà này kéo xuống."
Về phần kéo xuống làm cái gì, cái này không phải phạm vi Trương Vân Nguyệt cần quan tâm, tin tưởng Lý ma ma sẽ xử lý tốt.
Tất cả người phía dưới đều dùng loại ánh mắt quái dị nhìn Trương Vân Nguyệt, các nàng không nghĩ tới Trương Vân Nguyệt sẽ quyết đoán như vậy, vốn là các nàng cảm thấy Trương Vân Nguyệt là một chủ tử dễ lừa gạt, dù sao người chủ tử này chưa bao giờ đánh các nàng, nhưng bây giờ từng người một trong lòng đều có điểm lo lắng.
"A! A!" Từng trận tiếng kêu thê lương truyền đến.
"Chặn miệng lại." Trương Vân Nguyệt nhíu mày một cái, lo lắng tiếng kêu của hai người kia ảnh hưởng đến hài tử đang ngủ.
"Dạ"
"Bổn cung mặc kệ trước kia các ngươi bị người nào thu mua, nhưng Bổn cung hi vọng cuộc sống sau này sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay, nếu không kết cục của các ngươi sẽ giống hai ma ma kia, đừng nói Bổn cung đối với các ngươi không đủ nhân từ, Bổn cung đối với các ngươi đã rất nhân từ, đáng tiếc các ngươi lại phụ lòng tín nhiệm của Bổn cung đối với các ngươi, vốn là Bổn cung suy nghĩ coi như Bổn cung không đánh các ngươi, các ngươi cũng có thể hiểu cái gì nên làm cái gì không nên làm, đáng tiếc các ngươi làm cho Bổn cung quá thất vọng, cho nên Bổn cung quyết định, ngươi đã muốn Bổn cung đánh ngươi, Bổn cung cũng không khách khí!"
Thần sắc của Trương Vân Nguyệt theo lời nói càng ngày càng nghiêm nghị, mấy cung nữ nội thị lúc này mới phản ứng kịp, quả thật trước đây các nàng chưa từng bị đánh, nhưng Lý ma ma cũng nói với các nàng chuyện gì nên làm xong cũng không có làm gì các nàng cả, người ta không phải không biết các nàng ở phía sau làm vệc riêng, mà là đang cho các nàng cơ hội lựa chọn đây!
Nghĩ như vậy bọn họ bây giờ không biết làm sao, chỉ im lặng đứng đó.
Trương Vân Nguyệt không để ý tới những người này nữa, bất quá vẫn để Lý ma ma đi truyền lời, ngay từ đầu đã nói nàng mặc dù không đánh mấy cung nữ nội thị này, nhưng Lý ma ma cũng có khuyên qua những người này, để cho các nàng không làm ra chyện gì nguy hại đến Vĩnh Ninh cung, nhưng tất cả những người này đều không để lời nói của bà ở trong lòng, vẫn hành động như cũ.
Lúc này không thể không trách phạt các nàng, kết cục bây giờ của các nàng là do chính các nàng tự tìm đến, nàng không có một chút liên quan nào, trước kia bởi vì nàng là phi tử xuất thân từ cung nữ, rất thông cảm cho chỗ khó của các nàng, không ngờ các nàng còn gây chuyện với cả chủ nhân, nếu như đắc tội những cao vị phi tử kia thì hoàn toàn có thể lựa chọn rời khỏi Vĩnh Ninh cung, mà không phải lựa chọn phản bội chủ tử.
Những nữ nhân trong hậu cung không thể nói gì nàng, cũng không có truyền ra những lời lẽ không tốt, vốn là Trương vân Nguyệt trách phạt những người đó cũng không nặng, chẳng qua là hai ma na kia bị đánh một trận, hơn nữa cũng không phải nàng ra lệnh, những người khác mặc dù bị đuổi ra khỏi Vĩnh Ninh cung, nàng cũng không tham dự đến việc những người đó rốt cuộc bị phân đến nơi nào.
Vì vậy những người kia bị phân phó đến những nơi không tốt, thật muốn trách lại không trách được Trương Vân Nguyệt, ngược lại chủ nhân thật sự của các nàng ngấm ngầm không giúp đỡ các nàng mới là thật.
Cứ như vậy một nhóm cung nữ nội thị và ma ma bị đổi lại hết, ngược lại làm việc chăm chỉ hơn hẳn, Trương Vân Nguyệt đối với sự việc lần này vô cùng hài lòng.
Chỉ cần những người này hảo hảo làm việc là tốt rồi, về phần trung thành gì gì đó, từ từ đi, nàng hiện tại có tư cách, mặc dù không có tiền, nhưng nàng có hai hài tử khỏe mạnh, những người đó coi như không muốn thần phục nàng, nhưng cũng sẽ nghĩ cách làm hại hai đứa bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.