“Hoàng hậu?” Trương Vân Nguyệt nhíu mày, nàng có chút không hiểu hoàng hậu tại sao muốn đối với nàng ra tay. Hoàng hậu bản thân địa vị rất cao, coi như bảo bảo làm Hoàng đế cũng không có ai có thể rung chuyển địa vị hoàng hậu, nàng vẫn là nữ nhân có địa vị tối cao.
“Chủ tử định an bài tiểu Liêm tử này như thế nào?”
“Vĩnh Ninh cung lớn như vậy, chẳng lẽ còn an bài không được một đứa bé trai hay sao? Quét dọn hậu điện Vĩnh Ninh cung, thưa thớt người một chút.” Trương Vân Nguyệt cũng không muốn cho cái tiểu Liêm tử đó ở lại trong cung, nhưng nàng cũng biết chỉ cần hoàng hậu muốn động thủ, nàng cũng không thể cự tuyệt được.
“Để ở Vĩnh Ninh cung như vậy liệu có thể xảy ra chuyện gì không?” Lý Ma Ma rất lo lắng, tiểu Liêm tử này rõ ràng chính là con cờ người khác dẫn dụ đến, vậy phải làm sao bây giờ?
“Đây chỉ là con cờ trên mặt nổi, dùng để hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, vụng trộm nên còn có thủ đoạn khác mới đúng.” Trương Vân Nguyệt biết tiểu Liêm tử nhất định là người của người khác, nhưng chỉ cần tiểu Liêm tử không ra tay, nàng cũng không có biện pháp bắt hắn.
Ở trong Phượng Minh cung, trên mặt hoàng hậu mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngươi nói hắn động thủ sao?
“Nương nương thật phải làm như vậy sao? Ngài vì sao......?”
“Ha ha, vì sao? Vì sao à? Ngươi nói vì sao?” Trên mặt Hoa Lăng Duyệt là vẻ hoảng hốt hình như đang nhớ lại cái gì, vừa hình như ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-quan-sung-hoang-hau-khong-de-choc/1297187/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.