Vốn hoàng hậu muốn tới cầu kiến hoàng thượng, hắn đã chuẩn bị ngăn lại, hoàng thượng bây giờ đang bận xử lý chuyện gì hắn vẫn biết, nhưng không nghĩ đến hoàng hậu lại cố chấp như thế, mình không cho nàng vào, nàng lại muốn trực tiếp xông vào? “Hoàng hậu?" Triệu Khải Hâm mặc niệm một tiếng, trong lòng nghi ngờ, thời điểm này tới làm cái gì. “Cho hoàng hậu đi vào." “Tham kiến hoàng thượng." “Hoàng hậu đứng lên, có việc gì thế?" Triệu Khải Hâm hỏi xong lại phát hiện hoàng hậu vẫn còn quỳ gối trên đất, không có ý đứng dậy. “Hoàng hậu làm cái gì vậy?" Triệu Khải Hâm không nhịn được cau mày, nhìn biểu hiện của hoàng hậu bây giờ thì hắn đã biết được hoàng hậu là vì cái gì mà tới, tất nhiên là vì lúc trước Trương ma ma bị bắt đi. “Hoàng thượng, thiếp muốn hỏi Trương ma ma đến cùng là đã làm việc gì mà vì sao ngài lại muốn bắt nàng ta?" Hoàng hậu ngẩng đầu lên hỏi Triệu Khải Hâm, nàng thật sự không biết, lúc Trương ma ma bị bắt người của Triệu Khải Hâm cũng không nói cho nàng biết tại sao muốn bắt Trương ma ma. Dù sao cũng có một ít tin tức không thể tiết lộ. “Hoàng hậu đứng lên đi. Hoàng hậu có thật sự biết rất rõ ràng Trương ma ma là một người như thế nào sao?" Triệu Khải Hâm nhìn hoàng hậu hỏi, hắn biết rõ hoàng hậu lúc trước cũng không phải là người của An vương mà Trương ma ma cũng không phải là người của An vương. “Thiếp dĩ nhiên là biết rõ ràng." Hoàng hậu trong lòng nghi ngờ lời nói của Hoàng đế, chẳng lẽ là Trương ma ma làm việc gì không nên hay sao? “Vậy hoàng hậu có biết Trương ma ma là người của An vương? Thời gian gần đây, tin tức trong biệt viện này có rất nhiều là từ trong tay Trương ma ma truyền đi, hoàng hậu có phải cũng biết rõ ràng không?" Triệu Khải Hâm nhìn chằm chằm hoàng hậu, trong lòng hắn mặc dù biết hoàng hậu không phải người của An vương, thế nhưng hắn lại không phải rất khẳng định hoàng hậu có biết hay không Trương ma ma khác thường. “Cái gì??" Hoa Lăng Duyệt thế nào cũng không nhớ được là mình đã nghe được tin tức này, Trương ma ma lại là người của An vương? “Làm sao lại như vậy? Không thể nào?! Hoàng thượng, Trương ma ma không thể nào là người của An vương được? Cả nhà của nàng cũng bị..." Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nàng hiểu, không phải Trương ma ma thành người của An vương, là cả Hoa gia cũng đứng ở phía An vương, nàng là đứa con của Hoa gia lại thành đồ bỏ? Ngay cả người từ nhỏ chăm sóc cho nàng là Trương Đại Trương ma ma cũng bỏ qua nàng? “Thần thiếp biết rồi, thần thiếp xin phép cáo lui." Hoàng hậu trầm mặc xoay người rời đi. Trở lại bên trong sân nhỏ, đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, nàng ngồi lẳng lặng, theo kí ức không khỏi nhớ tới tình cảnh từ nhỏ đến lớn, nàng tự nhận chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hoa gia, ban đầu phụ thân an bài nàng vào cung, nàng cũng không nguyện ý, dù là làm hoàng hậu thì thế nào? Hoàng Đế sau đó là hậu cung phi tử sẽ không ít hơn so với hậu viện của các đại thần, ngược lại sẽ bởi vì hắn là Hoàng đế mà trong hậu cung, nữ nhân sẽ càng nhiều hơn, thân phận càng thêm cao thì nàng đều không thể tùy ý đuổi những nữ nhân kia? Nếu như là nhà người thường thì dù là đại thần trong nhà, những thị thiếp này cái gì cũng chỉ là nô tài dùng để hầu hạ chủ nhân, chủ nhân trong nhà cũng chỉ có hai? Những nữ nhân này nàng tùy ý có thể bán ra? Có bao nhiêu chênh lệch nàng rất rõ ràng? Nhưng sau tại sao lại đồng ý đây? Cũng chỉ là bởi vì không phải mẫu thân và phụ thân bởi vì chính mình không muốn vào cung làm khó khăn thôi? Nhưng nàng hy sinh đổi lấy được cái gì? Là hắn xem như chuyện đương nhiên mà vứt bỏ? Ha ha? Hoa Lăng Duyệt ngươi chính là câu chuyện cười hay sao? Tự ma là không có. Tất cả mọi thứ đều là giả? Đều là giả? Chỉ có quyền lợi là thật? Ha ha, Hoa gia?? Bổn cung sẽ làm cho các ngươi hối hận? Bổn cung sẽ làm cho tất cả các ngươi biến mất ở trên đời này! Hoa Lăng Duyệt trong mắt lóe lên tia hận ý thoáng qua khiến cho căn phòng vốn là mờ tối càng thêm tối tăm vài phần, hình như ánh mặt trời cũng không chiếu vào được tâm tư nồng đậm hận ý. “Hoàng thượng, Cổ ngự y cầu kiến." “Hả? Mời vào?" Triệu Khải Hâm mới vừa tiễn bước Hoa Lăng Duyệt, vốn tâm tình có chút không tốt, nghe được Cổ ngự y đến, lập tức vui mừng. “Hoàng thượng, hiện tại dịch bệnh trong biệt viện đã được khống chế, mà người mắc bệnh mặc qua hay đã dùng qua cái gì cũng đã tập hợp lại đem đi tiêu hủy tận gốc." Cổ ngự y nhìn Triệu Khải Hâm nói. “Không cần tập, chỉ cần xác nhận người sống đã khỏi là được rồi." Triệu Khải Hâm đã đè xuống vui vẻ trong lòng thản nhiên nói. Cổ ngự y ngẩn người: “Đã khỏi hẳn rồi." “Cổ ngự y trở về chuẩn bị, tối nay chúng ta đi." Triệu Khải Hâm bình tĩnh hạ lệnh. “Vâng" Cổ ngự y biết, Triệu Khải Hâm đây là đang nói cho hắn biết, hắn cũng không có buông tha. Cổ ngự y cũng rất rõ ràng chuyện này không thể để cho những người khác biết. Ban đêm, Triệu Khải Hâm để Trương Vân Nguyệt ôm bảo bảo, mang theo đoàn người từ mật đạo rời khỏi biệt viện, mà sau khi Triệu Khải Hâm dẫn một đám người rời đi, biệt viện liền bị thiêu đốt. “Hoàng thượng, đây là?" Trương Vân Nguyệt rời đi mật đạo liền nhìn lại phía sau ánh lửa đầy trời, rất là kinh ngạc. “Không có gì, nàng đi theo là được." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn phương hướng biệt viện, chuyện cháy không phải hắn an bài người làm, là người của An vương làm, người kia là gia đinh duy nhất của An vương mà hắn lưu lại không có bắt đi, chính là tiếp tay An vương diệt trừ một số người. “Hoàng thượng, chúng ta muốn tiếp tục lên đường sao?" Hoa Lăng Duyệt đi tới bên người Triệu Khải Hâm hỏi. Triệu Khải Hâm quay đầu tùy ý liếc Hoa Lăng Duyệt một cái, đang định quay đầu, lại đột nhiên cố định bình tĩnh nhìn Hoa Lăng Duyệt mấy lần. “Hoàng thượng?" Hoa Lăng Duyệt nghi ngờ nhìn Triệu Khải Hâm, trong lòng lại nhảy thình thịch. Ánh mắt Triệu Khải Hâm quá mức sắc bén, nàng cũng chỉ là thay đổi thái độ mà thôi, hắn làm gì phải nhìn nàng như thế? “Tiếp tục gấp rút lên đường." bình tĩnh quay đầu, ban đầu hắn muốn chuyện của Trương ma ma tố cáo cho Hoa Lăng Duyệt biết, thời điểm hắn liền muốn thông qua Hoa Lăng Duyệt đến lúc đó tất nhiên sẽ xảy ra một chút biến hóa, nhưng không ngờ Hoa Lăng Duyệt biến hóa lại là như vậy, cái loại cảm giác đó đem tất cả ôn tình từ bỏ, khiến Triệu Khải Hâm rất là không thoải mái. Chỉ là Triệu Khải Hâm cũng không có để ở trong lòng, Hoa Lăng Duyệt chỉ là đứa con bị Hoa gia vứt bỏ, cũng chỉ là nữ nhân hậu cung thôi. Đoàn người ra roi thúc ngựa hướng Kinh Thành chạy tới, lúc trời sáng thì đoàn người đã đến ngoài cửa thành Kinh Thành. Đồng thời Triệu Khải Hâm ra mệnh lệnh cùng chứng thực đến trên đầu Ngự Lâm quân, trừ bỏ bị An vương chiêu dụ chính là đội trưởng cấp một dẫn dắt một đội người kia, tất cả đều tập họp đi tới ngoài cửa thành nghênh đón Triệu Khải Hâm. Chuyện Triệu Khải Hâm, vị hoàng đế này xuất hiện trong biệt viện có dịch bệnh dân chúng Kinh Thành vẫn biết, chỉ là bách tính cũng không phải rất tin tưởng, đầu tiên Triệu Khải Hâm trước khi đi nói phải đi du ngoạn, du xuân, hơn nữa bệnh dịch này đến tiếp sau cũng không xuất hiện tin có người chết nào (cung nữ nội thị không có trong phạm vi quan tâm của dân chúng, bọn họ chỉ quan tâm nữ nhân trong hậu cung, còn có hai hoàng tử cùng bản thân Hoàng đế có phải có chuyện.). Mà so sánh với lời đồn đãi Triệu Khải Hâm bệnh nặng mà nói, Đại hoàng tử bình yên vô sự khiến dân chúng kiên định tin tưởng hoàng thượng của bọn họ thật tốt, nếu nói bệnh dịch, lời đồn đãi vậy cũng là giả. Dù sao so sánh với Đại hoàng tử yếu ớt nhiều bệnh, thân thể là một ấm sắc thuốc cũng không có dính vào bệnh dịch, thân thể Triệu Khải Hâm là một người khỏe mạnh làm sao có thể dính vào bệnh dịch? Vì vậy bách tính cảm giác mình thấy chân tướng rồi. Tiếp theo chính là lời đồn đãi An vương cũng đi ra, còn có người can đảm phỏng đoán An vương muốn mưu triều soán vị? Vì vậy bách tính cảm thấy càng thêm rõ chân tướng rồi, gây nên lời đồn bệnh dịch cái gì cũng là An vương tung tin ra? Vì vậy Triệu Khải Hâm, vị hoàng đế này để ý tay chân tình thâm, không muốn trở về xử lý An vương, hi vọng An vương có thể khi hắn không có ở đây lúc này mà thu tay lại. Đáng tiếc tấm lòng của Hoàng đế lại uổng phí, An vương hắn không chỉ không có thu tay lại còn tệ hại hơn? Chứng cớ cũng là bởi vì thân thể ở lại trong hoàng cung tu dưỡng, Huệ phi bị An vương giết đi? An vương đã phi tử trong hậu cung Hoàng đế rồi, đây không phải là tệ hại hơn thì là cái gì?? Trương Vân Nguyệt ngồi ở trong cung điện, nghe Xuân Hoa đem lời đồn đãi phía ngoài nói cho mình nghe, nàng nghe rất sung sướng, những lời đồn đãi này rốt cuộc là người truyền hay sao? Ngươi phải nói lời đồn đãi là giả, vậy nó thật đúng là giả, nhưng ngươi phải nói nó là thật, nó lại có một phần nội dung là thật. Đây là bút tích của Triệu Khải Hâm rồi. Trương Vân Nguyệt cho là Triệu Khải Hâm sẽ công bố chứng cớ An vương mưu phản, sau lại quang minh chánh đại giết An vương, kết quả lại hoàn toàn không phải như thế, mưu phản không là An vương, mà là chỗ Hoa gia của Hoàng hậu? Điều này làm cho Trương Vân Nguyệt càng cảm nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu. Chuyện Trương ma ma, Trương Vân Nguyệt cũng biết một chút, chỉ là biết sơ sơ, những thứ khác thì không phải rất rõ ràng, hôm nay Hoa gia rơi vào tình cảnh này, Trương Vân Nguyệt cũng không còn thấy hoàng hậu có phản ứng gì, điều này thật sự là rất kỳ quái. “Ma ma, ngươi nói hoàng hậu là có ý gì?" Trương Vân Nguyệt tự mình nghĩ không thông chỉ có thể hỏi ma ma bên cạnh rồi. “Nương nương, ngài cảm thấy Hoa gia đầu phục An vương đại biểu cái gì?" Lý Ma Ma nghe Trương Vân Nguyệt hỏi, không trả lời mà là hỏi ngược một câu. “Đại biểu? Không phải đại biểu họ phản bội hoàng thượng sao?" “Nhưng hoàng hậu là Hoàng hậu của hoàng thượng." “Hoàng hậu thành đứa con bị bỏ rồi hả??" Trương Vân Nguyệt hiểu, vốn là nàng cũng không nghĩ tới phương diện này, kiếp trước, gia đình đối với nàng ảnh hưởng rất lớn, kiếp trước cha mẹ nàng sủng ái nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không suy nghĩ tới việc người nhà của Hoàng hậu sẽ tính kế nàng ta và sẽ buông tha hoàng hậu cái gì. Dù là có một lần tặng người chuyện chưa thỏa mãn. “Nói như vậy, hiện tại hoàng hậu hận Hoa gia rồi hả?" Trương Vân Nguyệt có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, coi như hận, cũng không tới mức trở thành hận để Hoa gia biến mất? Không đợi Lý Ma Ma trả lời, mình lại cảm khái một câu: “Thật ác độc!" Sẽ đem chuyện này buông xuống, nàng tiếp tục quan sát chuyện của An vương. Chuyện An vương rất nhanh cũng có tin tức, An vương chết bất đắc kỳ tử tại nhà, người động thủ là dư nghiệt tiền triều, dĩ nhiên chân tướng như thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết. Dù sao lần trước chuyện Quý Thái phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, lúc người làm trong An vương phủ truyền ra qua tin tức, người động thủ là dư nghiệt tiền triều, hiện tại trở lại cũng không phải là rất kỳ quái. An vương phi bởi vì đau lòng quá độ ngã bệnh, sau khi hôn mê trên giường bệnh ba ngày cũng buông tay đi theo, cả An vương phủ cứ như vậy suy sụp. Chuyện An vương tất cả đều kết thúc, Trương Vân Nguyệt cũng cho là nàng đã bình tĩnh, dĩ nhiên cũng đúng là bình tĩnh, chỉ là bình tĩnh này chỉ kéo dài mấy tháng, ở một buổi chiều ánh nắng tươi sáng (rõ ràng là hỏa hoà thuận vui vẻ, mặt trời muốn đem người đốt cháy rồi),Trương Vân Nguyệt sau khi rời giường, cảm thấy ngột ngạt khó thở, thiếu chút nữa đã cho là mình lại bị hạ độc rồi. Dĩ nhiên, Trương Vân Nguyệt không có quên mình bị hạ độc, sau khi hồi cung mới hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]