Trương Vân Nguyệt nhìn nụ cười của Triệu Khải Hâm, không nhịn được rùng mình một cái, nét mặt này là có ý gì đây. Triệu Khải Hâm cũng mặc kệ hiện tại trong lòng Trương Vân Nguyệt nghĩ cái gì, như vậy vốn đã quyết định phải làm gì tiếp theo rồi, tất nhiên không cần phải dài dòng dây dưa, trực tiếp phân phó người đi làm việc. Những tên đã hành thích Triệu Khải Hâm trực tiếp cho người ở lại giải quyết, đồng thời Triệu Khải Hâm bắt đầu nghe Ngụy Đình bẩm báo tính hình của những khu khác trong biệt viện. "Sau khi thích khách xâm nhập vào biệt viện, tỏ ra rất quen thuộc với bố cục của biệt viện, thẳng hướng Xuân Hòa viên mà tới, còn có bên Thúy Trúc viên kia cũng có một nhóm thích khách, nhân số cũng không ít hơn bên này là bao nhiêu, chỉ là công phu lại không lợi hại như bên này, ám vệ được an bài ở bên kia đã xử lý rất tốt, không để một kẻ nào trốn được." Đối với điểm này Ngụy Đình cảm thấy rất là may mắn. Nếu như những thích khách xâm nhập vào Thúy Trúc viên bên kia võ công cũng cao như bên này, không chừng nhất định sẽ có người chạy thoát, dù sao thì cũng bởi vì Thúy Trúc viên chỉ dùng để ngụy trang, bên trong cũng không chủ nhân thật sự, cũng không an bài ám vệ, nhưng ngược lại phương diện thị vệ thì an bài lợi hại hơn chút so Xuân Hòa viên bên này. " Bên thái hậu thì thế nào" Đến lúc đó đối với những nữ nhân khác Triệu Khải Hâm không hề thấy lo lắng, chỉ lo lắng cho Thái hậu. Những thích khách này là An vương an bài, An vương không thể nào lại đi lãng phí nhân lực đi ám sát những nữ nhân hậu cung kia, trong suy nghĩ của hắn người mà hắn muốn động thủ chỉ có Thái hậu cùng hắn còn có vị nhị hoàng tử khỏe mạnh Triệu Thiên Sâm này mà thôi, ngay cả vị Đại hoàng tử bệnh yếu kia, An vương cũng sẽ không để vào mắt. "Thái hậu vô sự, lúc tiểu nhân sắp rời đi Thái hậu còn muốn tiểu nhân nhắn lại cho hoàng thượng một câu, thái hậu nương nương nói, nhiều năm nhẫn nhịn chịu đựng thì cũng đã gặp không ít những thủ đoạn như vậy rồi, hãy nhớ phải điềm tĩnh." Với sự phân phó của Thái hậu Ngụy Đình rất khách quan thuật lại lời nói của bà, cũng không có thêm bớt chút nào. Triệu Khải Hâm nghe Ngụy Đình truyền lại lời nói của Thái hậu, trầm mặc, hắn hiểu ý của Thái hậu, là để cho hắn không cần vì lần ám sát này mà tức giận hành động nông nổi. Quả thật Triệu Khải Hâm cũng không có gì để mà tức giận, chuyện lần này hắn đã sớm biết, tức giận thì cũng đã tức giận xong rồi. "Đi nói với Thái hậu trẫm biết." Triệu Khải Hâm sai Ngụy Đình đi trấn an Thái hậu, không để cho Thái hậu lo lắng. Trong khoản thời gian gần đây cũng bởi vì chuyện bệnh dịch mà Thái hậu vẫn chưa hề đi ra ngoài, lúc trước khi hoàng thượng dính vào bệnh dịch ngược lại Thái hậu lại muốn tới đây, nhưng Ngụy Đình đã được Triệu Khải Hâm phân phó bất kể nói gì cũng phải ngăn Thái hậu lại. Hơn nữa lại dùng cái vị nhị hoàng tử Triệu Thiên Sâm này để mà nói chuyện, trực tiếp nói với Thái hậu, nếu như Hoàng đế xảy ra chuyện, như vậy tất nhiên chuyện thừa kế ngôi vị hoàng đế phải là nhị hoàng tử, nhưng mà hiện tại nhị hoàng tử vẫn còn nhỏ, Thái hậu nhất định phải còn sống để phụ trợ. Những người khác Triệu Khải Hâm không tin tưởng. Thái hậu thật ra thì cũng không để ý đến chuyện tương lai của quốc gia này, bà chỉ để ý đến con trai của bà thôi, nhưng con trai của bà lại quan tâm đến quốc gia này, mà đứa bé kia lại là tôn tử mà bà thương yêu, hơn nữa những người bên cạnh cũng liều mạng dùng cái chết tới ngăn cảng, lúc này bà mới không tới Hơn nữa lại nghe nói sau khi Trương Vân Nguyệt đến chăm sóc, Triệu Khải Hâm đã chuyển biến tốt, lúc này Thái hậu mới không tới đây. Dĩ nhiên lúc Thái hậu biết được Triệu Khải Hâm dính vào bệnh dịch vừa vặn lại là một ngày trước khi Triệu Khải Hâm tỉnh lại. Nếu không cũng chưa chắc Thái hậu hoàn toàn không kiên quyết đến đây. Triệu Khải Hâm ngẩng đầu thấy Trương Vân Nguyệt cùng cậu nhóc bảo bảo đang ngồi cách đó không xa, nhịn không được bật cười, chỉ thấy Trương Vân Nguyệt đang một tay ôm đứa bé một tay cầm quyển sách, mà gương mặt cậu nhóc bảo bảo này là tỏ vẻ ghét bỏ quyển sách trong tay, nét mặt kia giống như muốn nói, sách này quá tầm thường. Nhưng mà cái miệng kia vẫn ngoan ngoãn i a mà đọc sách, mà vẻ mặt Trương Vân Nguyệt lại lại tươi cười nịnh hót thỉnh thoảng liếc nhìn con trai trong ngực của mình một cái. Hình ảnh kia vừa quỷ dị lại rất hài hước, Triệu Khải Hâm biết đây là Triệu Thiên Sâm đang dạy cho Trương Vân Nguyệt đọc sách. "Không mệt sao?" Triệu Khải Hâm thả tấu chương trong tay xuống, những tấu chương này có xu hướng hành động của An vương cũng có tình hình manh động của cung nhân tiền triều trong cung, dĩ nhiên cũng phải có chính vụ chân chính. "A! Hoàng thượng, tại sao người lại ở chỗ này?" Trương Vân Nguyệt vừa nghe giọng nói của Triệu Khải Hâm không khỏi ngẩng đầu, sau đó ngây ngốc hỏi một câu. Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm hơi cau mày, vẻ mặt bi thảm không nỡ nhìn, Triệu Khải Hâm buồn cười. Mình cũng không có phát hiện ra đứa con trai này, chỉ khi hắn ở bên cạnh mẹ ruột mình thì thái độ mới có thể thay đổi một chút, khi không ở cùng mẹ ruột của hắn, thì nét mặt kia chỉ có nghiêm túc giống như một ông cụ non vậy. Cũng không biết là từ lúc nào lại dưỡng thành cái thói quen này, dù sao lúc Triệu Khải Hâm phát hiện cũng đã không thay đổi được nữa rồi, dĩ nhiên Triệu Khải Hâm cũng không nghĩ tới chuyện làm cho hắn thay đổi. "Đây chính là thư phòng của trẫm, nàng nói tại sao trẫm lại không ở chỗ này đây?" Triệu Khải Hâm híp mắt giống như rất nguy hiểm hỏi. Trương Vân Nguyệt thân thể cứng đờ, "Aha! Thì ra là đang ở thư phòng của hoàng thượng à? Thân thiếp mới vừa đọc sách chắc đầu óc chóng mặt, lại cho là đang ở thư phòng của thân thiếp." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]