Chương trước
Chương sau
"Dạ, tiểu nhân sẽ cẩn thận" " Ngụy Đình vừa nghe Trương Vân Nguyệt phân phó cũng kịp phản ứng, bây giờ đang lúc khẩn trương, theo tin tức ám vệ truyền về, trong biệt viện này người của An vương chỉ sợ là không ít, nếu để cho An vương biết hoàng thượng đã tỉnh, tiếp theo chỉ cần chú ý một chút điều dưỡng sẽ không có việc gì" chỉ sợ hắn mới thật sự muốn chó cùng rứt giận.
Hiện tại mới có tin hoàng thượng còn hôn mê mà Qúy Thái phi cũng đã không đợi kịp rồi đó thôi.
Trương Vân Nguyệt không có chú ý tới Ngụy Đình nhưng Triệu Khải Hâm vẫn chú ý tới, chỉ nghe Trương Vân Nguyệt nói vậy liền đã có chút cái nhìn khác về nàng, vốn là trong lòng của hắn đã cảm thấy nữ nhân này là một nữ nhân đặc biệt tương đối an phận thường, sau lại tăng thêm hình tượng của một mẫu thân tốt rất dịu dàng, hôm nay lại thấy được đầu óc của nàng cũng là thật tốt.
Trương Vân Nguyệt nếu biết Triệu Khải Hâm đánh giá mình đầu óc không tệ lắm, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
"Hoàng thượng, ngài có đói bụng hay không?" Trương Vân Nguyệt phát hiện bên trong phòng chỉ còn lại hai người mình và Triệu Khải Hâm xong nhất thời tay chân có chút luống cuống, không khỏi hỏi một câu nhảm nhí.
"Hoàng thượng ngài nằm xuống đi, thần thiếp sẽ đi chuẩn bị ngay đồ ăn cho ngài" Trương Vân Nguyệt nói xong cũng không đợi Triệu Khải Hâm trả lời, trực tiếp liền đi ra ngoài.
Dĩ nhiên nàng không có lập tức rời đi, mà là ra cửa liền trước hết kêu người đi tìm Vương Kỳ, Ngụy Đình đi mời thái y rồi, người lúc này có thể trấn giữ bên cạnh Triệu Khải Hâm tự nhiên chỉ có Vương Kỳ rồi.
"Nương nương"
"Vương tổng quản ngươi đi vào coi chừng, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho hoàng thượng" Trương Vân Nguyệt chuẩn bị không phải là món ăn gì cầu kì, mấy món cầu kì nàng cũng làm không nổi, chỉ là một bát cháo và một chút điểm tâm.
Phần thức ăn này sử dụng rất ít nguyên liệu, chỉ có như vậy mới có thể giấu giếm tin tức Triệu Khải Hâm đã tỉnh.
Triệu Khải Hâm nghe Trương Vân Nguyệt suy tính, gật đầu một cái, đồng ý cách làm của nàng.
Mới vừa tỉnh lại sau khi hôn mê Triệu Khải Hâm thật ra cũng không có khẩu vị, nhưng là vì để cho mình có thể mau khỏe, liền cố gắng ăn một chút cháo, cũng may cháo trắng thêm chút điểm tâm, mặc dù không cầu kì lại đủ nhẹ nhàng khoan khoái, đối với một ngươi không có khẩu vị mà nói vẫn là rất không tồi.
Ăn cơm xong Ngụy Đình mang theo thái y tới, đối với việc Ngụy Đình có thể bấm giờ chuẩn như vậy Trương Vân Nguyệt rất là bội phục.
"Vi thần ra mắt hoàng thượng?" Người lên tiếng là Cổ ngự y, bộ râu trắng phau bởi vì quá mức kích động mà run run rẩy rẩy.
"Cổ ngự y mời đứng lên" khi Triệu Khải Hâm nói không khỏi suy yếu, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng cơn sốt cao vẫn còn ảnh hưởng tới cơ thể hắn, khiến chnói cũng không thể nói lớn được.
Cổ ngự y tiến lên bắt mạch cho Triệu Khải Hâm, sau đó kích động nhìn Triệu Khải Hâm nói: "Hoàng thượng hiện tại mặc dù vẫn còn sốt, nhưng nhiệt độ đã giảm không ít, chỉ cần không hôn mê, hoàng thượng căn bản chỉ cần điều dưỡng thích đáng liền không có chuyện gì lớn rồi".
Cổ ngự y đối với phương pháp chăm sóc bệnh nhân bị bệnh dịch lần này của Trương Vân Nguyệt rất chú ý để tâm nhớ kĩ, có thể nói nhiễm loại dịch bệnh này trong lúc sốt cao đều rơi vào hôn mê, có rất ít người trong lúc sốt cao còn có thể giữ vững tỉnh táo, hơn nữa loại bệnh dịch này lực sát thương đối với trẻ nhỏ mà nói so với bệnh đậu mùa không có gì khác biệt.
Thế nhưng hai bệnh nhân ở trong tay Trương Vân Nguyệt đều đang có biến hóa bất thường, cũng may bản thân Trương Vân Nguyệt cũng không có mở cái gì đặc biệt Bàn Tay Vàng, chỉ là thời điểm chăm sóc có chút tỉ mỉ hơn bình thường, cộng thêm có chút khoa học, những thứ khác cũng không có gì khác thường.
Cổ ngự y thời gian gần đây cũng vẫn theo phương pháp của Trương Vân Nguyệt để chăm sóc những bệnh nhân bị nhiễm bệnh dịch khác, phi tử hậu cung cũng có người nhiễm bệnh, những thứ này cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của Cổ ngự y.
Cổ ngự y quan tâm cung nhân, đó là bởi vì cung nhân bị ông dùng để kiểm nghiệm phương pháp của Trương Vân Nguyệt. Nếu không Cổ ngự y cũng sẽ không đi để ý đến những cung nhân kia.
"Không để cho người khác biết trẫm đã tỉnh" Triệu Khải Hâm nghe Cổ ngự y nói, phân phó một câu.
"Dạ, vi thần tuân chỉ" Hoàng đế ra lệnh như vậy nghĩa là tin tức ngài ấy đã tỉnh ngay cả Thái hậu cũng không thể nói cho biết, nếu không thì cả hậu cung cũng sẽ rõ như ban ngày.
Sau khi Cổ ngự y rời đi, Trương Vân Nguyệt đứng ở chỗ không xa có chút thấp thỏm thỉnh thoảng nhìn Triệu Khải Hâm một cái, trong lòng suy nghĩ, mình qua mặt Triệu Khải Hâm hạ lệnh cho Vương Kỳ, để cho người đi đối phó An vương, không biết Hoàng đế có tức giận hay không? Dù sao An vương thế nào cũng là huynh đệ của hắn, nàng sai người đối phó với huynh đệ hắn như vậy, nếu khiến cho hắn mất hứng thì biết làm sao?
"Ái phi, sao vậy? Có cái gì khó nói nên lời sao?" Triệu Khải Hâm cảm giác nếu mình còn không mở miệng, thì lát nữa không có cách nào xử lý tấu chương cho thật tốt rồi, ánh mắt của Trương Vân Nguyệt ném trên người phải có chút quá mức nhiệt liệt rồi không?
"Hoàng thượng, thần thiếp mới vừa nghe được Vương Kỳ...... Cho nên thần thiếp mới hạ lệnh rồi, hoàng thượng, ngài sẽ không trách thần thiếp quá ác chứ?" Trương Vân Nguyệt thấp thỏm nhìn Triệu Khải Hâm, nàng dĩ nhiên không cảm thấy mình hung ác, sinh mệnh con người là do trời quản, chưa kể An vương quá ác độc, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình, nàng không có hứng thú dùng nhân từ của mình đi đổi lấy sự tàn nhẫn của kẻ địch.
"Ngươi làm không sai" Triệu Khải Hâm cười nói, hai người Vương Kỳ cùng Ngụy Đình còn không có cơ hội bẩm báo chuyện này với mình, chỉ nghe Trương Vân Nguyệt phân phó, trong lòng Triệu Khải Hâm vẫn là rất hài lòng, hắn mặc dù không thích nữ nhân có tâm cơ quá sâu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn liền thích một nữ nhân hoàn toàn không có tâm cơ.
Một Hoàng đế như hắn xử lý triều chánh đã rất bận rồi, chuyện hậu cung vẫn cần các nữ nhân tự mình xử lý, hắn không có biện pháp nào để mà từng giây từng phút che trở, coi như hắn cho ám vệ trà trộn vào hậu cung, nhưng chuyện hậu cung mà một hoàng đế như hắn cứ luôn nắm lấy không thả, cũng sẽ bị triều thần lên án.
"Phù! Hoàng thượng không trách thần thiếp là tốt rồi, hoàng thượng mới vừa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi một thời gian, triều chánh cái gì, nhất thời cũng không thể gấp gáp. Huống chi ngài còn phải giấu An vương chuyện ngài đã tỉnh, những thứ tấu chương này ngài cũng chỉ có thể xem không thể phúc đáp, như thế chẳng bằng cứ đợi cho thân thể tốt rồi hãy xử lý đi" Trương Vân Nguyệt thấy Triệu Khải Hâm mới tỉnh lại đã muốn vùi đầu vào chuyện triều chính, trong lòng có chút cảm khái, Triệu Khải Hâm này cũng có thể coi là một hoàng đế cần mẫn.
"Không cần, trẫm......" Triệu Khải Hâm cự tuyệt đề nghị của Trương Vân Nguyệt, chỉ là thân thể của hắn cũng không phối hợp với hắn, hắn bây giờ vẫn đang sốt, hoa mắt chóng mặt là chuyện bình thường, vì vậy, mới cầm tấu chương lên đầu đã đau dữ dội.
"Hoàng thượng, nhất thời ngài không thể viết lách, thân thể tốt lên rồi, ngài xử lý càng nhanh, hiện tại miễn cưỡng xử lý triều chính ngược lại ảnh hưởng đến việc hồi phục của thân thể, càng thêm không tốt" Trương Vân Nguyệt dịu dàng nói, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi mà ngay chính nàng cũng không phát hiện ra.
"Lá gan của Ái phi không nhỏ" Con ngươi màu tối của Triệu Khải Hâm không khỏi liếc nhìn Trương Vân Nguyệt, ở dưới sự giúp đỡ của Vương Kỳ lần nữa nằm lại trên giường.
Trương Vân Nguyệt bị lời nói không rõ ý vị này của Triệu Khải Hâm làm cho không hiểu ra sao.
Triệu Khải Hâm nằm ở trên giường không đến một lát liền đã ngủ, Trương Vân Nguyệt bởi vì biết Triệu Khải Hâm đã không sao, cảm xúc vốn căng thẳng buông lỏng một chút, gục ở bên giường cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Thời điểm Triệu Khải Hâm tỉnh lại phát hiện trong phòng có chút khác thường, không khỏi cau mày quay đầu nhìn về nơi đưa đến cảm giác khác thường kia, chỉ thấy gương mặt hồng hồng của Trương Vân Nguyệt gục vào bên giường mình ngủ ngon lành.
"Ái phi, ái phi, ái phi" Triệu Khải Hâm gọi liền ba tiếng, Trương Vân Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, ánh mắt đầy vẻ mê mang, hiển nhiên còn chưa nhận thức rõ ràng tình cảnh hiện tại của bản thân.
"A, hoàng thượng ngài đã tỉnh rồi." Nha, cũng năm giờ rồi, thần thiếp lập tức đi chuẩn bị bữa tối" Trương Vân Nguyệt hấp tấp nói xong, căn bản không chờ Triệu Khải Hâm đáp lời liền chạy ra ngoài.
Qua mười lăm phút Trương Vân Nguyệt bưng bữa tối trở lại, mà mới bước vào trong phòng Trương Vân Nguyệt liền thấy Triệu Khải Hâm mặc áo uy nghiêm ngồi ở trên giường, dù là bởi vì bị bệnh mà vẻ mặt có chút tái nhợt cũng không ảnh hưởng đến khí thế uy nghiêm của hắn.
"Hoàng thượng, ngài nên dùng bữa tối rồi." Trương Vân Nguyệt biết Triệu Khải Hâm hiện tại khẳng định đang xử lý chuyện An vương, nếu không khí thế trên người sẽ không thịnh như vậy.
"Ừ, chuyện bệnh đậu mùa ái phi nói là từ đâu mà biết?" Triệu Khải Hâm vừa mới nghe Vương Kỳ bẩm báo, về chuyện bệnh đậu mùa Trương Vân Nguyệt cũng không có tự mình nói cho hắn biết, điều này làm cho Triệu Khải Hâm trong lòng dâng lên nhàn nhạt không vui.
"Ách, chuyện này thần thiếp đã quên mất rồi? Có lần thần thiếp đọc thấy trong một cuốn du kí (sách ghi lại những điều tai nghe mắt thấy khi đi ngao du thiên hạ),lúc đó thần thiếp đọc được trên sách du kí chỉ ghi lại có một đoạn ngắn, chỉ là sau này thần thiếp lại nghe một lão ma ma ở trong cung từng nói nhà mẹ đẻ của bà ấy bị bệnh đậu mùa tàn phá chỉ còn vài người sống sót, khi đó thần thiếp tò mò hỏi thêm vài câu, phát hiện những điều trên sách du kí kia viết có thể là thật, chỉ là thần thiếp thân phận thấp kém, những lời này nói ra chỉ sợ không ai tin, nên cũng chưa từng nói với ai, nếu không phải Vương tổng quản báo lại nói An vương muốn dùng bệnh đậu mùa đi đối phó hoàng thượng, thần thiếp cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này".
Những lời này Trương Vân Nguyệt nói chỉ có một câu là giả, cái câu đọc trong sách du kí kia là giả, chuyện lão ma ma là thật, lão ma ma sống sót cũng là thật, mà mấy người sống sót kia có người thì do vận số tốt, lại có người do sức khỏe thân thể tốt mà vượt qua được, dĩ nhiên nhờ qua được bệnh đậu mùa mà sống sót cũng có.
Những thứ này đều là sau khi Trương Vân Nguyệt lục tìm trong trí nhớ của thân thể này về bệnh đậu mùa xong mới đưa ra một lời giải thích hoàn mỹ nhất.
"Còn nhớ rõ bản du kí kia không?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi"
"Thần thiếp không nhớ rõ, đã rất lâu trước kia rồi, nếu không phải bệnh đậu mùa thật đáng sợ thần thiếp có lẽ cũng đã không còn nhớ được" Trương Vân Nguyệt lắc đầu một cái bày tỏ mình không nhớ rõ.
Giải thích của Trương Vân Nguyệt mặc dù có chút gượng ép nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể nào, bệnh đậu mùa kinh khủng thế nào chỉ cần là người sống trong cái niên đại này không ai là không biết, những thứ liên quan tới bệnh đậu mùa nàng nhớ được tương đối rõ cũng không phải là không có khả năng.
Suốt đêm không nói chuyện, hôm sau Trương Vân Nguyệt dậy thật sớm bắt đầu làm đồ ăn sáng cho Triệu Khải Hâm, nàng không giao chuyện chuẩn bị cháo cho người dưới làm, dù sao muốn giấu giếm được tin tức Triệu Khải Hâm đã tỉnh, thì không thể không đề phòng thủ hạ An vương xuất hiện trong sân này.
Bởi vì tin tức ám vệ truyền đến cho thấy hiện tại xung quanh còn có rất nhiều người của hắn, khiến cho căn bản Vương Kỳ và Ngụy Đình đối với người của biệt viện và cung nhân đem từ trong cung tới không tin tưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.