“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tới hỏi cho mọi người trở về có được hay không? Giờ phút này bên ngoài Thọ Khang cung tuyết đang rơi." Vương Kỳ từ ngoài cửa đi vào, nếu như nói bây giờ là mùa hè đoán chừng phía ngoài, đám nương nương rất thích tính đứng bên ngoài bày tỏ một chút hiếu tâm, nhưng hôm nay là mùa đông, đoán chừng đợi tiếp nữa bên ngoài những đám nương nương này sẽ phải biến thành tượng đá.
Có thể kiên trì được ba giờ, lúc Vương Kỳ tới đây, đám nương nương đã rất không dậy nổi.
“Làm cho các nàng trở về, tất cả mọi người vây lại viết kinh thư cầu phúc cho Thái hậu." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói.
“Mẫu thân." Bảo bảo nhìn phụ hoàng của mình. Mẫu thân nói không dám vào, phải ở bên ngoài chờ đợi mình, tuyết rơi, lạnh.
“Phụ hoàng để cho con đi về trước có được hay không?"
“Không, mẫu thân, chờ, bảo bảo." Bảo bảo cau mày cự tuyệt lời đề nghị của Triệu Khải Hâm.
“Cái đứa bé này!" Triệu Khải Hâm tức giận nhìn bảo bảo
Bảo bảo chưa từng thấy đến mặt lạnh của Triệu Khải Hâm, nhất thời bị dọa đến không nhẹ, sững sờ nhìn phụ hoàng của mình. Trong mắt chậm rãi súc tích nước mắt, uất ức nhìn phụ hoàng mình.
Triệu Khải Hâm thét xong liền hối hận, có lẽ đối mặt với bệnh của Thái hậu, hắn cũng không tỉnh táo như chính hắn nghĩ.
“Thiên nhi ngoan, bà nội không thích nhìn thấy mấy ngươi mẫu phi bọn họ, nếu nói để cho mẫu phi con một mực bên ngoài chờ mẫu phi sẽ xảy ra bệnh, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-quan-sung-hoang-hau-khong-de-choc/1297125/chuong-67-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.