Editor: Cân
Sáng sớm, tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua khe rèm cửa sổ, rơi trên khuôn Tiểu Tây.
Ánh mặt trời đánh thức cô dậy, ở trong lòng anh.
Anh vẫn ngủ rất ngon.
Tiểu Tây đẩy cánh tay anh ra, nhẹ nhàng xuống giường.
Làm xong bữa ăn sáng, thời gian vẫn còn rất sớm.
Cô đẩy cánh cửa kính thông ra vườn sau, ngồi vào ghế sofa bên cạnh cửa.
Lá phong đỏ rực đầy sân, đây là thời gian đẹp nhất của thành phố này.
Trong lúc vô tình, bọn họ đến Canada đã ba năm rồi.
Thời gian thật là nhanh, thật không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Tây nghĩ vậy.
Chuông cửa chính chợt vang lên, ai lại đến sớm như vậy?
Cô đứng dậy đi mở cửa, mới vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy Tôn Hạo Chí đứng ở cửa.
Đứng ngoài cửa, là Lương Tu.
“Hi!” Lương Tu tùy ý cất tiếng chào với Tôn Hạo Chí đang mở cửa.
Bộ dáng này thật làm cho người ta dở khóc dở cười.
Sắc mặt Tôn Hạo Chí cứng ngắc một chút, đứa trẻ đáng chết, thái độ gì vậy.
“Có chuyện gì?” Anh trầm giọng hỏi.
“Ba, cậu ấy là tới tìm con.” Điểm chạy từ trên lầu xuống, thật nhanh chào ba mẹ: “Chào buổi sáng ba mẹ.”
“Có thể đi chưa?” Lương Tu thúc giục.
“Đi đâu sớm như vậy?” Sắc mặt Tôn Hạo Chí càng lúc càng khó coi hơn.
Điểm Điểm lè lưỡi trả lời: “Trường học có hoạt động, con nói qua với mẹ rồi.”
Con bé vừa nói, vừa đưa ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048856/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.