Editor: Cân
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thời gian đầu Điểm Điểm còn oán giận không vui vì nghe không hiểu gì cả, bây giờ mỗi ngày về nhà đều la hét lại kết thêm bạn mới trong trường mẫu giáo.
Tôi cũng dần thích nghi với cuộc sống nơi này.
Người Trung Quốc trong thành phố này rất nhiều, còn nhiều hơn trong tưởng tượng nữa.
Máy bay còn chưa hạ cánh đã có thể nhìn thấy biển hiệu chào đón bằng tiếng Trung.
Phố người Hoa nhỏ hơn so với thành phố ở Trung Quốc, chỉ cần là muốn đồ gì thì cơ bản đều có thể mua được.
Có mấy quán đồ ăn cũng có thể nói là hương vị giống ở quê nhà.
Ngân hàng, bưu điện, siêu thị… đâu đâu cũng có nhân viên nói tiếng Trung làm việc.
Trước khi chúng tôi đến Canada, Hải Đào đã cẩn thận giúp chúng tôi thuê nhân viên kế toán cao cấp và bác sĩ gia đình.
Tôi bắt đầu tin rằng, ở đây, dù không biết một câu tiếng Anh cũng vẫn có thể sống thoải mái.
Thậm chí, tại phố người Hoa, tiếng Quảng còn quan trọng hơn tiếng Anh.
Nơi chúng tôi sống mặc dù không có phố người hoa ở xung quanh, cuộc sống vẫn rất thuận tiện.
Tôi thích khu này.
Mỗi nhà đều có một sân cỏ lớn, không khí tươi mát khiến người ta bất giác hít sâu, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời xanh lam đến kinh ngạc, ánh mặt trời trong veo thuần khiết.
Tất cả những gì cần làm là hòa vào cảm giác yên bình này.
Lúc tản bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048847/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.