Thời gian như dừng lại ở đây, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở cùng tiếng tim đập.
Vì sao anh nằm ở đó không nhúc nhích?
Chẳng lẽ Lí Dũng đã bắn anh một phát đã chết sao?
“Không! Anh không thể chết như vậy! Sẽ không!”
Tôi bị dọa đến ngừng chảy nước mắt, trừng lớn mắt nhìn anh nằm ở đó không xa.
“Đông đậy một chút đi, trời ơi! Không được như vậy!” Tôi tự hét với bản thân.
Không thể khóc nổi, khóc thì sẽ biến thành sự thật!
Tôi không dám nháy mắt, cũng không dám thở mạnh, sợ mình ẽ bỏ qua một động tác nhỏ của anh.
Không biết qua bao lâu, có lẽ vẫn chưa đến một phút đồng hồ, nhưng tôi lại thấy căng thẳng áp lực sắp chết.
Lí Dũng cũng đi ra khỏi phòng nhỏ, cầm súng lên, đi thẳng đến chỗ Tôn Hạo Chí, nhìn qua sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Cách chỗ Tôn Hạo Chí chỉ còn vài mét, gã ta dừng lại.
“Đoàng!”
Lí Dũng lại bắn một phát súng.
Lúc này tôi thấy thật rõ ràng, một phát súng bắn trúng chân trái Tôn Hạo Chí.
Máu tươi phun ra, lập tức nhuốm đỏ đất tuyết.
Lòng tôi đau nhói.
Nhưng cuối cùng khiến tôi khóc lên là --- Anh không động một chút nào.
Anh đã chết...
Tôi không thể nhìn được nữa, nhắm mắt lại, chôn đầu lên ghế dựa, gào khóc thảm thiết.
Cuối cũng không cần giả vờ nữa.
Tất cả đã hết rồi.
Tất cả khổ cực đã đến nơi kết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048827/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.