Một mình tôi từ từ bước đi thong thả trở về khách sạn, trừ nơi này tôi cũng không biết phải đi đâu.
Buổi sáng đi ra ngoài vội vã, không biết tôi đã nhét thẻ ra vào ở đâu mất rồi.
Trong khi tôi vẫn đang cúi đầu tìm kiếm trong túi thì cửa thang máy phía sau lưng “Đinh” một tiếng mở ra.
Bước chân rơi trên mặt thảm thật dầy không phát ra âm thanh, chỉ có một cái bóng dưới chân của tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, là Diệp Phi.
Anh ta hướng tôi cười nói: "Anh nghĩ hiện tại em có thời gian."
Tôi mở cửa cho anh ta vào, xoay tay lại đóng cửa lại.
Diệp Phi đi tới phía trước cửa sổ kéo rèm cửa phía trong lên.
Tôi mê muội nhìn anh ta, phát hiện sắc mặt anh ta có chút lo lắng.
Đây là vẻ mặt rất ít xuất hiện trên vẻ mặt của anh ta.
Tôi cảm thấy anh ta có chuyện muốn nói với tôi. Tôi nguồi xuống bên giường mở miệng trước hỏi anh ta: "Làm sao anh biết em ở đây?"
Diệp Phi ngồi vào ghế sa lon đối mặt với tôi.
Lúc này tôi mới nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt ở mắt anh ta, bộ dáng có chút tiều tụy.
Diệp Phi suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Anh đi theo em đến đây."
Tôi cũng không cảm thấy bất ngờ. Thật ra thì ngày đó anh ta xuất hiện ở bờ biển tôi đã mơ hồ đoán được là Diệp Phi đi theo tôi và Điểm Điểm nhưng tôi không ngờ anh ta sẽ thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048807/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.