Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong ngực của Diệp Phi.
Diệp Phi nói: “Chúng ta kết hôn đi!”
Tôi lắc đầu, bất quá Diệp Phi mới hai mươi tuổi, ngay cả số tuổi kết hôn cũng chưa tới.
Hơn nữa chúng tôi còn quá trẻ, hết thảy tương lai đều không biết, còn có nhiều điều không thể.
Vì vậy, tôi lãnh sang chuyện khác, hỏi anh ta: “Có muốn đi thăm bà ngoại không?”
Anh ta sợ bà ngoại trách hắn.
Thật ra thì bà ngoại gặp được anh ta thì vui biết bao nhiêu, lôi kéo tay anh ta khôn chịu buông ra, hỏi anh ta: “ Trở lại là tốt rồi, giúp ta chăm sóc Tiểu Tây, gần đây không biết bận rộn chuyện gì, người gầy đi trông thấy.”
Tôi cười nói: “Bà ngoại lạc hậu rồi, bây giờ thịnh hành mốt ốm mà.”
Bà ngoại cười: “Nói như vậy ốm như lão già này là đẹp nhất rồi!”
Một năm này, bà ngoại thật sự rất gầy, mặc dù tôi đã hao hết tâm sức bồi bổ cho bà, bà vẫn gầy yếu như vậy.
Thuốc kích thích dạ dày của bà, bà càng ngày càng không đói bụng, trừ cháo trắng dưa cải, còn thức ăn mặn đều ăn không vào.
Tôi nhìn thấy mà đau lòng, Diệp Phi lại trêu ghẹo bà ngoại: “Bà ngoại, tinh thần của bà lại tốt như vậy, tâm tính lại cởi mở, đương nhiên càng ngày càng đẹp. Không giống như Tiểu Tây, cả ngày lẫn đêm khuôn mặt đều đau khổ, thật giống như ai thiếu tiền cô ấy vậy!”
Bà ngoại giải thích giúp tôi: “Con cũng không nên oán trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048799/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.