Sẽ phải đụng chạm trong nháy mắt, tôi đột nhiên tránh né.
Môi của Diệp Phi trượt nhẹ qua gò má tôi, bởi vì tôi né tránh, anh ta lúng túng lui về sau.
“Thật xin lỗi.... .......Anh nhất thời quên.... .........”
Quên rằng tôi đã không còn là Tiểu Tây năm đó sao?
Quên rằng chúng ta đã chia tay lâu như vậy?
Nhưng cũng không cách nào trốn tránh hiện thực bi ai này được.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt ấy có rất nhiều đau thương, giống như thoáng đến gần, tôi sẽ vỡ tan, lại có nhiều không muốn, phảng phất như bất cứ lúc nào tôi cũng có thể biến mất mãi không nhìn thấy nữa.
Mà tôi, lại có suy nghĩ nói với anh ta, nếu như có thể, tôi cũng muốn thời gian đảo ngược, tôi cũng muốn trở về quá khứ, nhưng mà, ngay cả tư cách nói nhưng câu này tôi cũng không có.
Là tôi đã rời xa anh ta, phản bội lại quá khứ của chúng tôi.
Là chính bản thân tôi lựa chọn, gả cho người mình không yêu.
Tôi bây giờ, đã là vợ của người khác, còn có tư cách gì nói nhưng chuyện đã qua với Diệp Phi.... .....
Tôi sai rồi.
Tôi không nên buông thả bản thân.
Tôi hiểu rõ chỉ cần gặp được Diệp Phi, sẽ khống chế được bản thân, nhưng vẫn buông lỏng cách giác một chút.
Những điều đó tôi hết sức đè nén, nhớ nhung anh ta, đã sớm tràn đầy.
Những ký ức hạnh phúc từng có toàn bộ đã thức tỉnh, cảm giác đó này chỉ có ở cùng anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048795/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.