Lúc ở trạm xăng dầu, tôi hỏi Diệp Phi, vừa rồi vì sao gặp được tôi, không phải khéo như vậy đi.
Diệp Phi nói: "Anh lo lắng."
Lo lắng cái gì đây? Anh ta cũng không nói gì.
Tôi đại khái có thể đoán được được.
Ngày hôm qua tôi không nhận điện thoại của Tôn Hạo Chí, lại đi ăn cơm một mình cùng anh ta, anh ta đang lo lắng tôi về nhà sẽ gặp phiền phức đi.
Tôi cúi thấp đầu, kỳ thật tôi và Tôn Hạo Chí đâu phải chỉ vì việc này mà sinh ra mâu thuẫn đâu?
Tôi hỏi ngược lại anh ta: "Làm sao anh biết em ở đó?"
Diệp Phi lấy ngón tay sờ sờ chóp mũi, giương mắt nhìn sắc mặt của tôi rồi mới nói: "Lần trước nghe Lưu Yến nói em mở cửa hàng bán hoa ở bên cạnh tòa nhà chính phủ. . . . . ."
Tôi "À" một tiếng mới hiểu ra có lẽ anh ta đã đứng đợi thật lâu ở gần cửa hàng bán hoa, thấy tôi đi đến một mình mới đến đây.
Tôi hiểu Diệp Phi, thực ra anh ta thuộc về kiểu người kiêu ngạo cố chấp là người không sợ trời không sợ đất.
Kể từ lần đầu tiên đánh nhau cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ sợ Tôn Hạo Chí.
Nguyên nhân khiến cho Diệp Phi ngồi ở trong xe yên lặng chờ đợi, mà không phải quang minh chính đại tới tìm tôi chỉ có một —— anh ta không muốn gây rắc rối cho tôi.
Nghĩ như vậy nên tôi cũng không thèm hỏi lại.
Đường về hình như vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048786/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.