Đồng hồ báo thức tích tắc chạy không ngừng, tôi chìm trong cơn ác mộng và trong những trăn trở hỗn độn.
Trong bóng tối, tay nắm cửa giống như chuyển động đi xuống, tôi lập tức để tay lên bình sứ trên đầu giường.
Cửa không tiếng động mở ra, có ánh sáng yếu ớt chui vào, một cái bóng thật dài đến tận chân giường.
" Ai?" Tôi rất bình tĩnh, ngồi dậy chắn trước mặt Điểm Điểm,đưa tay chộp lấy bình hoa.
Cái bóng kia lúc lắc một cái, hai bước chạy đến bên giường đồng thời nhỏ giọng nói: "Là anh."
Là âm thanh của Tôn Hạo Chí.
Anh bắt lại bình hoa trên tay tôi, ôm tôi nói: "Không có việc gì."
Làm sao có thể không có việc gì?
Trong không khí tràn ngập mùi máu, không thể nào là ảo giác của tôi.
Nhưng anh không để cho tôi hỏi, che miệng của ta lại: "Em ngủ đi, anh đi xuống dưới lầu."
Tôi kéo anh, anh vỗ vỗ tay của tôi, xoay người đi ra ngoài.
Làm sao ngủ được?
Tôi xuống giường, đắp kín chăn mền lại cho Điểm Điểm, nhẹ nhàng mở cửa.
Hải Đào và Hòa Thượng đã rời đi, trong phòng khách không mở đèn, có tiếng nước chảy ào ào truyền tới từ phòng tắm.
Cửa đóng một nửa, tôi đẩy cửa ra đi vào, cửa kính mờ lộ ra bóng dáng cao lớn của Tôn Hạo Chí, anh cởi quần áo ném trên nền gạch nhũ vàng.
Tôi khom lưng nhặt cái áo sơ mi màu đen lên, chạm vào thứ dính bên trên, là vết máu chưa khô.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-phon-nha/3048779/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.