Mưa to như trút nước, trời đất nhạt nhòa.
Bên tai Trì Ninh tất cả đều là tiếng những giọt mưa rả rích xuyên rừng đánh lá, không khí ẩm ướt nhớp nháp, mà cách đó không xa, Thích Dư Ca mặc một bộ hồng y đứng trong mưa, sống lưng thẳng tắp, đã lâu không nhúc nhích.
Trì Ninh nhìn Thích Dư Ca, tim đập thình thịch.
Vị sư huynh này của y là người xinh đẹp, gương mặt tươi tắp, thực lực mạnh mẽ, tính cách thông suốt hào phóng, có thể đối phó với mọi loại nhân vật.
Sư phụ thậm chí còn từng nói rằng Thích Dư Ca thích hợp vị trí phong chủ hơn Giải Cửu Trạch.
Bộ dáng chán nản trước mặt không giống Thích Dư Ca, người vừa rồi hét đến mức khàn giọng cũng không giống Thích Dư Ca.
Thích Dư Ca chưa bao giờ làm người ta đau lòng.
......
Cảm giác được vết thương trên cổ tay đã không còn đau đớn nữa, Thích Dư Ca xé từ trên quần áo ra một miếng vải, băng bó mấy vòng trên cổ tay.
Lúc ngẩng đầu lên, từng chuỗi hạt mưa không ngừng đập vào mặt, một chiếc ô nghiêng về phía hắn, che chắn hơn phân nửa thân thể Thích Dư Ca.
Trì Ninh ở một bên gọi hắn: "Sư huynh. ”
Thân thể Thích Dư Ca cứng đờ một khắc, ngay sau đó suy sụp cong cong khóe miệng: "Đệ thấy hết rồi? ”
Trì Ninh không trả lời câu hỏi này, mà đưa một cái khăn khô ra: "Lau một cái đi. ”
Khăn tay bị Thích Dư Ca nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-my-nhan-su-ton-benh-kieu/2708872/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.