"Không thể vào, không thể vào." Tại suối Mộ Tuyết, một con chim màu xanh lá ngăn Cố Lăng Tiêu lại. Thanh Diên là linh sủng mà Trì Ninh nuôi, rất là thông minh, "Đang tắm rửa, đi vào chính là, đùa giỡn lưu manh."
Ý của nó là Trì Ninh đang điều tức trong hàn tuyền, không cho người ngoài tiến vào.
"Ta tới tìm một thứ."
Cố Lăng Tiêu sau khi bị bóng đè tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ ngọc bội, bàn tay sờ đến thắt lưng, lại nắm trúng không khí. Miếng ngọc bội mảnh nhỏ được hắn dùng một chiếc khăn tay bọc lại, lúc này lại không thấy đâu.
Cố Lăng Tiêu vận dụng linh thức truy tìm ngọc bội bị rơi, ở bên suối Mộ Tuyết tìm được, thở phào một hơn.
Đúng là bị Trì Ninh mang đi.
Cố Lăng Tiêu hốc mắt đỏ tươi như máu, phóng xuất ra hơi thở nguy hiểm: Tín vật do mẫu thân lưu lại, dù đã vỡ nát, cũng không thể để cho người khác nhúng chàm.
Thanh Diên vẫn ríu rít: "Chờ một chút, Tiên Tôn sẽ tức giận."
"Thật ồn ào."
Cố Lăng Tiêu vung tay áo con, đem tiếng huyên náo của chim xanh đánh bay ra xa ba trượng, nâng tiến bước vào chỗ sâu trong hàn tuyền.
Suối Mộ tuyết từ băng ngầm hòa tan mà thành, phủ sương tuyết quanh năm không tiêu tan. Nước suối chung quanh lạnh thấu xương như trời đông giá rét, rất nhiều thực vật không thể sinh trưởng bình thường, chỉ có thanh tùng cùng hoa mai tỏa hương thơm nồng đậm.
Cố Lăng Tiêu không cố tình phóng nhẹ bước chân, thu liễm hơi thở, với tu vi của Trì Ninh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-my-nhan-su-ton-benh-kieu/226411/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.