Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng thản nhiên nhưng nội dung lại khiến người khác phải đau lòng.
"Khiết Đan vậy cháu không cảm thấy buồn khi không có ba mẹ bên cạnh sao?- Dạ lão gia hỏi.
Trong mắt Khiết Đan thoáng qua một tia cô đơn nhưng rất nhanh đã được cô giấu đi. Nhưng,những người ở đây đều là những người từng trãi làm sao lại không nhận ra được cảm xúc này của cô chứ?. Dù sao cũng chỉ là một bé gái 12 tuổi. Dù cô thông minh lạnh lùng tới đâu cũng chỉ là một đứa bé làm sao có thể như những người bọn họ?.
"Đôi chút ạ! Nhìn thấy người khác có ba mẹ yêu thương nhiều lúc con cũng cảm thấy họ thật tốt. Nhưng con hiểu một điều là con không phải họ nên cô không cần."Vừa nói Khiết Đan vừa nghĩ đến cảnh gia tộc chìm trong biển máu ba mẹ vì cứu cô phải bỏ mạng chỉ còn mình cô lưu lạc. Haha nghĩ tới đó cô lại tự giễu bản thân tại sao mình lại yếu đuối như thế phải chi.... phải chi mình mạnh mẽ hơn...
"Đan Đan à! Lão gia với bác rất thích cháu với lại trong nhà cũng không có con gái. Ta nhận cháu làm con nuôi nhé?" Để tránh cho Khiết Đan phải suy nghĩ đến những bất hạnh mình đã chịu khi còn mồ côi nên Dạ phu nhân liền láy sang chủ đề khác khiến cho Khiết Đan không còn nhớ đến những điều mình trãi qua dù không biết cô bị những gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương mất mát của cô.
" Không được."Dạ Hàn phản đối. Anh chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-huyen-trang/52225/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.