- Trẫm khao khát nàng đã lâu, nay mới có cơ hội tiến đến gần như thế quả thật là có chút thấy lạ lạ đấy. Nàng để trẫm phải "đích thân" tới đón, đúng thật là ngạo mạn quá mà. Hôm nay, trẫm sẽ không để nàng vuột mất nữa đâu.
- Ngươi... Ngươi cút khỏi người ta.
- Ha!
Hắn nhếch mép mỉm cười gian tà rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng như thể buộc tội, hắn nói với cái giọng ghê rợn và đằng đằng sát khí bủa vây:
- Khi xưa nàng nói dối trẫm, nói dối rằng đã thương trẫm, trẫm bỏ qua. Bây giờ còn cố gắng kháng cự làm gì nữa?
- Ta nói thương ngươi hồi nào? Điêu dân!
- Haha, cái ngày mà trẫm tới Vân Nam, nàng chẳng phải có nói hễ mỗi lần gặp trẫm là lại...
An Kiều chen ngang, như chẳng muốn cắt ngang dòng hồi tưởng đáng để quên trong đời của nàng đi vậy. Nàng lại càng thêm phần tức giận mà cười nửa vời nhìn hắn:
- Ta còn chưa trách ngươi dám bỏ bùa ta. Vậy ngươi lấy quyền gì trách ta nói dối? Hơn nữa, chẳng phải vì điều ấy nên ngươi mới mau chóng vó được địa vị hay sao?
- Nàng biết?
- Với con người của ngươi, không gì qua nổi mắt của TA!
Nàng nói gắt lên xong liền nhanh chóng giơ chân đạp thật mạnh vào giữa hai chân hắn khiến hắn đau điếng người đến mức tím tái mặt mũi lại. Hắn ta kêu "hự" một cái rồi mải móng ôm chặt chỗ đó mà đổ mồ hôi hột. An Kiều thấy vậy liền nhân cơ hội bật dậy, mau chóng nhảy xuống khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/965063/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.