Ba năm sau.
- Từ Nam, đệ mau tới đây!
- Sao thế?
- Cái này là cái gì vậy? Trông điêu cực ý!
- Đâu, đâu?
Từ Nam nghe thấy giọng Bất Nhiễm gào rống lên từ xa liền tò mò chạy lại nhìn. Hai đứa căng mắt ra nhìn cho rõ, trong một cái lỗ chó của biệt viện hai đứa tự dưng thò ra cái gì đó màu đen đen. Bất Nhiễm nhảy cẫng lên vì thích thú mà hí hửng khom lưng, hai tay búp măng chống xuống hai đầu gối. Miệng nó cười toe toét như vớ được thứ gì thú vị lắm. Từ Nam thì khó hiểu, đứng nghĩ mãi không biết đó là cái gì. Rồi đột nhiên thứ đen xì đó ngóc đầu lên, khuôn mặt kẻ đó bụ bẫm lấm tấm vài giọt mồ hôi. Kẻ đó ngọ nguậy, cố lách cơ thể đi qua lỗ chó, sau ít phút loay hoay cuối cùng cũng vào được bên trong. Trông thấy vậy, hai hoàng tử giật nảy mình nhảy cẫng ra phía sau mà hoảng hốt kính ngạc, tính hét toang lên thì đã bị bịt miệng lại, thằng nhóc đó nói:
- Suỵt! Đừng có hét!
- Ngươi... Ngươi là kẻ nào?
- Ta là ai ngài không cần biết, ta đến tìm An Kiều tỷ tỷ.
- Mẫu hậu?
- Hả? Thế hai người là A Nhiễm và A Nam à?
Bất Nhiễm vội vàng cau có:
- Người ta có phải trẻ con đâu mà gọi người ta như thế?
Từ Nam nghe vậy liền góp lời:
- Hơn ba tuổi chắc lớn lắm?
- Đệ im đi. Còn ngươi, ngươi là ai mà trông lạ hoắc thế?
- Ta danh Cố Luân, đệ đệ của An Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/965059/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.