Hoàng hậu nổi giận lôi đình, tay nắm thành quyền, răng nghiến ngấu đưa ánh mắt ghê rợn lên nhìn Vân phi một cái đáng sợ. Nàng với lấy cái gậy phi một nhát chớp nhoáng khiến nó sượt qua mặt Vân phi. Vân phi bàng hoàng trợn to mắt ra kinh ngạc. Trên gương mặt trắng muốt ấy giờ đây đã có một vết xước do cây gậy vừa rồi lướt qua khiến nó khẽ rỉ máu. Nàng ta ôm mặt, đứng bật dậy thắc mắc:
- Sao người lại làm thế? Nương nương đây là đang giận cá chém thớt hay sao?
- Hỗn xược! Trong khi người người đang lo lắng về sự an nguy của hoàng tử thì hai người các ngươi lại ngồi đó mỉm cười phấn khích? Hay là các ngươi đang ngầm ngộ nhận vụ việc này là do các ngươi mà thành? Chẳng khác gì là lạy ông tôi ở bụi này cả. Ngươi nói bổn cung giận cá chém thớt vậy sao ngươi không thử ngẫm nghĩ lại hành động xấc láo ấy của ngươi xem.
- Nương nương đừng giận quá hóa thẹn. Người nhìn thấy thần thiếp cười bao giờ cơ ạ? Nếu người nhìn nhầm thì cũng cần phải có một lời xin lỗi chứ?
- Được, ta sẽ xem xem ngươi già mồm được tới khi nào. Hứa phi, trông chừng hai kẻ đó cho bổn cung.
- Vâng.
Nói rồi hoàng hậu quay lưng rời đi, tay cầm theo một cây gậy dài gần bằng cơ thể, vun vút leo lên mái nhà chạy đi mất hút. Nàng muốn tận tay tóm lấy bọn chúng, bọn diệt trừ tận gốc ngày hôm nay. Cái thứ hỗn láo ấy càng ngày càng không biết trên dưới. Dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-hoang-hau/965051/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.